Mặc Thanh nhìn thấy cả người cũng run lên, y sợ nhất nhìn mấy thứ kinh dị như thế này. Dư Phong cảm ơn lão bá rồi quay sang nhìn Mặc Thanh, lúc này hắn mới buông y ra nghiêm túc nói.
“Chuyện đòi nợ ngươi thì vẫn phải đòi, nhưng mà thấy yêu ma làm loạn cũng không thể khoanh tay đứng yên. Thế nào? Có muốn hợp tác lần nữa? Nhưng nói trước, ngươi không được bỏ ta một mình chạy đi đâu đấy.”
Tên này bị thần kinh sao? Lúc nãy hắn không nghe lão bá kia nói đã có ba đạo sĩ chết rồi hả?
Mặc Thanh lẩm bẩm miễn cưỡng nở một nụ cười, hơi lùi lại phía sau.
“Hay là thôi đi… ngươi cần tiền mà đúng không? Cần bao nhiêu tiền đợi ta một thời gian, ta đền bù cho ngươi là được chứ gì…”
“Ta làm sao tin được ngươi? Khó khăn lắm mới tìm được, bây giờ buông, nhỡ ngươi chạy mất thì ta biết đi đâu tìm?”
Mặc Thanh khổ sở không thôi ánh mắt rưng rưng nhìn hắn.
“Dư đại hiệp à, ngươi rốt cuộc muốn gì đây, xin lỗi ta cũng xin lỗi rồi tiền ta cũng nói sẽ trả. Giờ ngươi lại lật lọng nói không cần nữa là sao?”
Dư Phong ghé xuống gần y nở một nụ cười tà mị nói: “Vậy nên mới có câu 'cơ hội đã bỏ qua rồi rất khó có lại' đó Mặc đạo trưởng… đi thôi.”
“A a ngươi buông ta ra!” Dứt lời Dư Phong lại vừa lôi vừa kéo Mặc Thanh một đường đến thẳng trước cửa nhà đối diện, mặc cho y giãy giụa không thôi.
Mặc Thanh oán hận nhìn hắn. Trước khi ra cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/1723268/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.