Chương trước
Chương sau
Thành Hoàng nói với Lộ Vô Quy đã co lại thành một đoàn cầu to cỡ hột nhãn, vàng rực óng ánh: "Đây là 'tam sinh ngũ cốc chiêu hồn huyết tế', lấy bùa làm môi giới, lấy tam sinh ngũ cốc làm vật tế, lấy đạo âm làm khúc, gọi người lạc đường quay trở về."

Lộ Vô Quy nghe Thành Hoàng nói như vậy, trong đầu "ong" một tiếng, cô đột nhiên nhớ tới lúc trước mình đã từng học qua cách tế bái bằng tam sinh ngũ cốc. Cô nhớ đến thật lâu thật lâu trước kia, lúc cô đi sông Âm bắt long lươn chơi thì gặp được một đại quỷ, đại quỷ đó hay kể chuyện xưa cho cô nghe, còn dạy cho cô rất nhiều thứ, vì muốn có qua có lại nên cô cũng thường mời đại quỷ ăn long lươn, hoặc là nhảy xuống sông Âm bắt cá cho đại quỷ ăn. Cô không nhớ rõ bộ dáng của đại quỷ, chỉ nhớ rõ có một lần đại quỷ hỏi cô có muốn học làm Quỷ Thần tiền không, còn kể cho cô nghe làm ra được Quỷ Thần tiền sẽ có chỗ tốt gì, cô nghe thấy liền động tâm ngay lập tức đồng ý. Đại quỷ mang cô đi dọc theo sông Âm, dùng độn thuật mấy lần mới đến một cái giếng Âm Dương thật xa thật xa. Phía trên giếng Âm Dương là một tòa miếu Thành Hoàng, cây hòe tụ âm ở giếng đã bị gãy đổ, lộ ra một cái bia đầm đìa máu tươi, trên tấm bia viết: Ngươi hủy miếu của ta, ta giết cả nhà ngươi.

Mặt đất bên dưới tấm bia chồng chất xương trắng, đất này giống như bị đào lên rồi qua loa đắp lại.

Cửa miếu mở rộng ra, có một ông lão đầy mặt nếp nhăn đang nắm tay một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi, bé trai này cao hơn cô một chút. Trên người đứa bé trai có vẽ bùa, còn mặc pháp y che đến kín mít. Lúc ấy cô cảm thấy đứa bé trai này có chút quen mắt, còn nhìn hắn nhiều thêm mấy lần.

Ông lão và đứa bé trai đứng ở trong miếu, bên cạnh một cái bàn hiến tế thật lớn, trên bàn đặt đầu heo, đầu bò và đầu dê, còn có thật nhiều tiền ánh vàng rực rỡ. Đại quỷ nói với cô đây là hiến tế tam sinh ngũ cốc, dùng để kết nối thiên địa, quỷ thần, còn dạy cho cô thật nhiều thật nhiều pháp chú, may mắn cô thông minh, vừa học liền biết ngay. Đứa bé trai kia tuy cao hơn cô một khoảng lớn nhưng lại ngốc vô cùng, đại quỷ nói mấy chục câu mà hắn chỉ nhớ được mấy câu.

Cô bắt chước đọc theo hiến tế quỷ chú mà đại quỷ dạy cho cô, sau đó liền nghe thấy có người hỏi: "Người hiến tế kia, ngươi cầu điều chi?" Giọng nói không biết từ đâu bay tới, cô nhìn quanh khắp nơi cũng không thấy được là ai đang nói chuyện. Cô hỏi: "Ngươi là ai nha? Đứng ở đâu nói chuyện vậy?"

Đại quỷ tức khắc kích động hỏng rồi, vội vàng hỏi cô: "Có phải con nghe thấy một giọng nói không? Nói cái gì vậy?"

Cô đáp: "Không biết giọng nói ở đâu ra nữa, chính là hỏi 'Người hiến tế kia, ngươi cầu điều chi?'" Cô cảm thấy thật kỳ quái, mình có cầu cái gì đâu nha.

Đại quỷ càng kích động, chỉ vào mấy xấp tiền ánh vàng rực rỡ đặt trên bàn, nói: "Con nói với ngài ấy, đây là tam sinh ngũ cốc làm tế vật, cầu U Minh thông bảo!"

Cô không hiểu cho lắm nhưng vẫn làm theo lời đại quỷ nói, tiếp đó mấy xấp tiền ánh vàng rực rỡ đặt trên bàn tế kia đột nhiên cháy bừng lên, đầu trâu, đầu heo, đầu dê nháy mắt bị đốt thành tro cốt, ngũ cốc cũng bị thiêu đến chỉ còn lại chút cặn, ba ly rượu cũng trống không, mấy xấp giấy tiền vàng bạc cao gần cả thước cũng hóa thành tro.

Đại quỷ kêu cô nói: "Cung tiễn Quỷ Đế!" rồi bắt cô phải vái chào một cái nữa.

Cô nghe lời làm theo, đống tàn tro đột nhiên nổ tung, lộ ra sáu tấm tiền Quỷ Đế ánh vàng rực rỡ phía trên có đóng dấu "U Minh thông bảo". Đại quỷ cao hứng hỏng rồi, một tay đem tiền ôm vào trong ngực, rút ra một tấm đưa cho cô, nói: "Đây là phí vất vả của con."

Khi đó cô còn nhỏ nên không hiểu gì, chỉ mơ mơ hồ hồ nhận lấy U Minh thông bảo, rồi mơ màng hồ đồ đi theo đại quỷ trở về chùa Bảo An. Cô đem tiền đưa cho ông nội nhìn thử, ông nội thấy vậy sửng sốt mất một lúc lâu mới hỏi cô tiền này từ đâu lấy tới. Cô đem mọi chuyện kể cho ông nội nghe, ông nội liền kêu cô dắt ông đi gặp đại quỷ. Sau đó ông nội ở bờ sông Âm gặp được đại quỷ, ông kêu cô gọi đại quỷ là "Quỷ gia gia", nói với cô rằng hãy đem đại quỷ xem như ông nội của mình.

Quỷ gia gia!

Lộ Vô Quy theo bản năng liền phải đi che lại cái túi của mình, bảo vệ Quỷ Thần tiền, nhưng lúc này mới sực nhớ ra mình đã bị đánh hồi nguyên hình, không có túi a!

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên: "Hoàn hồn!" Lộ Vô Quy bừng tỉnh, phát hiện Quỷ gia gia đang tức giận trừng mắt nhìn mình! Quỷ gia gia còn hung cô: "Đồ vật ông dạy cho con con vứt đâu hết rồi, không lo mà học cho tốt gì hết!"

Lộ Vô Quy tâm nói: "Con mắt nào của ông thấy con không học tốt vậy hả?" nhưng ngay sau đó cô mới phát hiện vừa rồi do bản thân thất thần không cẩn thận nên tinh huyết vừa ngưng tụ lại đã hóa thành sương mù máu tan ra bốn phía, cô thậm chí còn vươn một sợi sương máu tính đi chôm Quỷ Thần tiền đặt trên bàn cúng.

Lộ Vô Quy vội vàng ngoan ngoãn đem tất cả sương máu thu hồi trở lại, súc thành một đoàn huyết cầu tròn vo ánh vàng rực rỡ.

Mười sáu chỉ tiểu quỷ động tác nhất trí chỉnh tề đứng thành một hàng, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Thành Hoàng khai đàn triệu hồn cho Lộ Vô Quy.

Ngô Hiểu Ngôn nhỏ giọng nói với Thập Tửu: "Thành Hoàng của Âm Ty tự mình khai đàn triệu hồn cho Lộ Vô Quy, đây là cơ hội khó có được, em phải cố gắng học tập nha."

Hai mắt Thập Tửu trừng đến sắp rớt ra ngoài, vẻ mặt viết đầy mấy chữ 'không thể tưởng tượng được'. Nàng không nghĩ tới Lộ Vô Quy cư nhiên là hướng Thành Hoàng học bản lĩnh! Nàng quay sang nhìn sư phụ mình, thấy khuôn mặt ông ấy mang theo ý cười, khóe môi càng ngày càng muốn nhếch lên cao.

Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy dưới tình huống như thế này mà còn muốn duỗi móng vuốt về phía Quỷ Thần tiền, quả thật là hết nói nổi.

Thành Hoàng nghiêm nghị đứng thẳng, biểu tình túc mục nói với Lộ Vô Quy: "Chính thần của Âm Ty triệu hồn cần có ấn quan đóng dấu lên để làm môi giới, nhưng Thành Hoàng lệnh của ông đã bị mất nên chỉ có thể lấy quỷ phù làm môi giới." Ông nói xong, cầm lấy phù bút rồi dùng quỷ lực quán chú lên đó, sau đó nhúng đầu bút vào trong mực bùa. Phù bút được quỷ lực bao trụ, vừa nhúng vào mực bùa liền nhanh chóng hút sạch sẽ mực trong nghiên. Ông nắm lấy phù bút, bút đi như du long, một đạo bùa được vẽ từ trên đỉnh đầu con heo đang bị trói chặt vẽ thẳng đến đuôi, hoàn chỉnh liền mạch không chút nào tạm dừng. Heo, bò, dê, ba đạo bùa một hơi liền vẽ xong! Ông ném phù bút trong tay rồi bước trở lại pháp đàn, cầm lấy ba tấm Quỷ Thần tiền có đóng dấu "U Minh thông bảo" cùng với mấy nén nhang thơm, làm động tác tế bái, khom người xá ba xá rồi lớn giọng niệm: "Hoàng Tuyền Cửu U thiên địa bát cực, U Minh Quỷ Đế chư thiên tứ phương, nay có cô hồn lạc đường không về, thiết kế tế đàn đặc biệt chiêu mê hồn!"

Lộ Vô Quy đem những động tác của Thành Hoàng đều ghi nhớ, tâm nói: "Đây là kính báo thiên địa, quỷ thần, mà bọn họ ở chỗ này làm cái gì nhỉ?"

Tiếp đó Thành Hoàng vung tay lên, ba tấm Quỷ Thần tiền bị ông ném trong không trung phát ra "phanh" một tiếng, không khí tựa như bị chấn động, mỗi một tấm Quỷ Thần tiền có mười tám đồng U Minh thông bảo, ngang ba cái dọc sáu cái, mười tám đồng U Minh thông bảo ánh vàng rực rỡ tách ra bay tán loạn trong không trung.

Cùng lúc đó, bùa được vẽ trên thân của heo, bò, dê giống như bị cỗ lực lượng nào đó lôi kéo nhanh chóng bốc cháy lên, huyết khí của heo, bò, dê bay lên tụ lại cùng một chỗ với những đồng U Minh thông bảo, hóa thành từng đạo quỷ văn rườm rà phức tạp. Ánh mắt của heo, bò, dê trong phút chốc ảm đạm xuống, cơ thể chúng nó giống như bị quỷ phù châm tẫn sinh mệnh, từng chút một hóa thành tro tàn. Năm nồi ngũ cốc cũng giống như bị thiêu đốt hóa thành tro.

Tam sinh ngũ cốc là vật tế, tế những quỷ thần bên ngoài để họ không quấy rầy mê hồn bị lạc kia quay trở về thân thể.

Thành Hoàng cao giọng niệm: "Thái Cực vô cực, Âm Dương mượn pháp, Quỷ Đế sắc lệnh, thông bảo mở đường, chư phương quỷ thần xin lảng tránh, mê hồn ly tán mau trở về!" Ông vừa niệm xong thì những đồng U Minh thông bảo đang bay tán loạn liền hóa thành những sợi tơ vàng mang theo hương nhang đèn, tản ra nhàn nhạt kim quang, những tia kim quang hiện ra quỷ văn rườm rà phức tạp làm người quáng cả mắt, lúc ẩn lúc hiện.

Thành Hoàng lại hét lớn một tiếng: "Lộ Vô Quy, hồn mau quay về!" Hai tay của ông bay nhanh bấm quyết, miệng rì rầm niệm chú ngữ, một đạo quỷ lực đánh ra bao phủ lấy những đồng U Minh thông bảo đang bay đầy trời, lá vàng trên U Minh thông bảo từng mảnh từng mảnh bay tới bao phủ trên người Lộ Vô Quy, còn những tia kim quang đang lượn lờ thì bay tản ra bốn phía xung quanh.

Thành Hoàng một tiếng tiếng tiếp một tiếng hô vang: "Lộ Vô Quy, hồn mau quay về! Lộ Vô Quy, hồn mau quay về!" Thanh âm của ông vang lên tiếng trước càng nặng hơn so với tiếng sau, tiếng trước càng to hơn so với tiếng sau, giọng nói giống như tiếng sấm rền vang giữa bầu trời đêm yên tĩnh. U minh thông bảo bao bọc trên người Lộ Vô Quy phát ra từng đợt kim quang nhè nhẹ, nhanh chóng phiêu tán ra bên ngoài.

Thực mau liền có huyết vụ bị kim quang khuếch tán kéo trở về, tốc độ nhanh đến hoa mắt bay trở ngược về bên người Lộ Vô Quy đang được U Minh thông bảo bao bọc.

Thiên ti vạn lũ huyết quang từ bốn phương tám hướng bay tới, hóa thành từng giọt huyết châu cực kì nhỏ, giống như nước sông đổ về biển rộng lưu dung vào bên trong viên huyết cầu màu vàng do Lộ Vô Quy biến thành.

Theo huyết quang dung nhập, huyết khí trên người Lộ Vô Quy đại thịnh, oán khí cũng càng ngày càng nặng, oán khí và sát khí chiếm cứ bầu trời trên đỉnh đầu của cô, đem không trung đều che khuất, âm khí bị oán khí và sát khí thu hút bắt đầu quay cuồng trên bầu trời, có âm hồn quỷ vật cảm giác được cỗ hơi thở này lập tức như ong vỡ tổ bay đến, tựa như Thao Thiết* đang đi tới ăn một bữa thịnh yến.

*Thao Thiết: là một trong chín đứa con của rồng, bản tính tham lam hiếu sát, được xưng là một trong những thượng cổ hung thú.

Theo âm khí cuồn cuộn không ngừng thổi quét, đèn lồng có viết hai chữ "Thành Hoàng" được treo trên cổng lớn cũng bị gió Âm thổi cho lay động. Âm hồn quỷ vật bay tới nhìn thấy đèn lồng này liền sợ hãi không dám vượt qua, chỉ có thể bồi hồi bên ngoài gào thét không thôi.

Thành Hoàng cảm giác được Lộ Vô Quy phát ra oán khí và sát khí, ông trầm giọng quát: "Không giận! Không oán! Không hận! Không phẫn! Không bi! Không trách ! Không sợ! Không lưu! Không ưu! Không ác! Giữ tâm sáng rọi, tĩnh túc linh đài, cố thủ bản tâm!"

Thanh âm của ông như sấm sét, mỗi chữ đều nặng nề đập vào trong lòng người.

Từng màn chuyện cũ bay nhanh xẹt qua trước mắt Lộ Vô Quy.

Cô thấy dãy núi uốn lượn, chim bay qua đám mây, cô thấy mặt trời mọc mặt trời lặn, nghe được tiếng trống chiều, tiếng chuông buổi sớm, cô nghe thấy giọng nói của non xanh nước biếc quanh quẩn trong không trung; sau đó cô thấy ánh lửa tận trời, cây cổ thụ bị đốt thành tro, cô thấy ánh mặt trời chói chang, cô thấy bản thân mình sắp biến thành tro bụi, dưới ánh mặt trời cường liệt hóa thành một bãi huyết nhục, cô thấy có những khuôn mặt đứng vây xung quanh mình, bọn họ còn kêu lên "yêu quái kìa", "hình như là đứa bé a...."

Cô thấy chính mình đang khoanh chân ngồi ở trong sân chùa Bảo An đọc sách, cô thấy chính mình ngồi ở bên bờ sông Âm nghe đại quỷ giảng đạo.

Cô thấy... bản thân còn chưa kịp ra đời đã bị kim phá thai đâm vào đầu... cô thấy đại quỷ trong chùa Bảo An quỷ điều khiển thây máu đem cô xé thành mảnh nhỏ, cô thấy sau khi cô chết liền hóa thành Đại Quỷ Yêu, xuất ra một đạo Sơn Hà Càn Khôn ấn đem thây máu đang vây xung quanh đánh tan thành bột phấn, cô thấy chính mình chui vào bên trong Li Long bát quái bàn.....

Cô từ trong Li Long bát quái bàn chui ra đi đầu thai làm người, sống được mười chín năm lại chết đi quay trở lại trong đó.

Cô thấy thiên lôi từ trên đỉnh đầu đánh xuống không ngừng, đem Li Long bát quái bàn nơi cô gửi thân đánh tan thành từng mảnh nhỏ, cô thoát ly ngoại vật, chỉ còn lại bản thân mình.

Trong lòng cô có bi thương, có giận, có hận, có phẫn, có oán....

Lấy máu làm vật tế, lấy máu vì nguyền, nợ máu trả bằng máu, lấy máu đi bình ổn nỗi oán của cô, nỗi giận của cô, nỗi hận của cô, nợ máu chỉ có thể trả bằng máu!

Ánh sáng của U Minh thông bảo khóa lại trên người Lộ Vô Quy càng lúc càng nhạt, chữ "U Minh thông bảo" cũng càng lúc càng nhạt, cho đến khi biến mất hoàn toàn thì Quỷ Thần tiền cũng nhanh chóng cháy thành tro tàn, theo gió Âm thổi bay đi tan tác.

Sau khi U Minh thông bảo bao bọc trên người Lộ Vô Quy hoàn toàn biến mất, một đoàn huyết cầu tròn trịa xao động kịch liệt đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, huyết khí bên trong huyết cầu cuồn cuộn không ngừng, ở trung tâm huyết cầu là những hạt châu nhỏ màu vàng óng ánh, huyết khí đều phát ra từ những hạt châu vàng này.

Hạt châu vàng không ngừng phóng thích huyết khí ra bên ngoài, huyết khí xung quanh huyết cầu ngày càng nồng đậm, giống như phôi thai trong bụng mẹ không ngừng phát triển mọc ra tứ chi, đầu, ngũ quan.... hóa thành một huyết nhân cao cỡ một thước đang ngồi cuộn lại thân mình, huyết nhân nho nhỏ kia bắt đầu sinh trưởng, cô nhanh chóng lớn lên, mọc ra da thịt, tóc... sau đó hóa thành một cô gái mười chín tuổi đứng trước mặt mọi người. Trên người cô vẫn mặc bộ quần áo hôm bị sét đánh chết.

Lộ Vô Quy khoanh chân ngồi trên bàn thờ, có chút ngơ ngác. Trong đầu của cô vẫn còn mang máng cảnh tượng bay nhanh xẹt qua trong đầu lúc nãy.

Nợ máu phải trả bằng máu, đã chết thật nhiều người. Cô nhìn thấy những người bị lây dính huyết khí của cô, theo huyết hồn bị triệu hồi tới, huyết khí trên người của bọn họ cũng bị rút cạn, những người đó nháy mắt khô quắt lại chết đi, biến thành một cái xác khô, mấy trăm cái xác khô. Cô có thể cảm giác được có một số rất ít người nhờ vào pháp trận che đậy thiên cơ tránh thoát được một kiếp.

Lộ Vô Quy xòe tay ra, trong lòng bàn tay của cô nắm một khối đồ vật màu đỏ như máu to cỡ quả trứng gà vô cùng tươi đẹp. Cô nhìn Thành Hoàng, nói: "Cái này không phải của con."

Thành Hoàng chỉ nhìn thoáng qua rồi đáp: "Cái này là tinh huyết của con người ngưng tụ lại thành huyết tinh, đối với Quỷ Yêu mà nói là đồ bổ a."

Lộ Vô Quy nói: "Không phải của con." Cô dẩu miệng ghét bỏ: "Không phải của con, con không cần."

Thành Hoàng giơ tay lên cầm lấy khối huyết tinh trong tay Lộ Vô Quy, nói: "Ông đây thay con nhận lấy..." Ông còn chưa dứt lời liền cảm thấy không thích hợp, "Hửm?" một tiếng tập trung đánh giá khối huyết tinh kia, ngay lập tức giận dữ mắng: "Thủ đoạn cũng thật âm độc!"

Lộ Vô Quy ngoẹo đầu nhìn Thành Hoàng, nói: "Con cũng thấy có điểm không thích hợp nha."

Năm ngón tay của Thành Hoàng co lại câu lấy khối huyết tinh, tức khắc một cỗ hắc khí đen đặc như mực bị ông lôi ra tới. Bên trong hắc khí, từng khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo đan xen xuất hiện, có đủ nam nữ già trẻ với đủ cảm xúc tiêu cực phẫn nộ, bi thương, oán hận. Thành Hoàng nói với Lộ Vô Quy: "Đây là có kẻ biết những người này trúng huyết chú của con nên hạ cấm chú trên người bọn họ, khi con triệu hồi hồn phách và tinh huyết của mình từ trên người bọn họ trở về thì những oan hồn này cũng sẽ theo tới. Nếu con đem khối huyết tinh đại bổ đối với Quỷ Yêu này ăn vào thì oan hồn của những người đã trúng cấm chú sẽ bám vào trong thần hồn của con, không chết không ngừng quấn lấy con." Ông nói tiếp: "Một khối huyết tinh lớn như vậy, người chết ít nhất cũng ba bốn trăm! Liền người già, phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha. Nếu con bị những oan hồn này quấn lấy ngày đêm không buông tha, thì không bao lâu con cũng sẽ không chịu nổi mà điên cuồng hủy hoại bản thân mình!"

Lộ Vô Quy không chút lo lắng, nói: "Con không phải là đám người Khôi Tử Tuyển kia, dựa vào hút tinh khí của người để sống qua ngày, con ăn nhang đèn chứ không ăn người!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.