Chương trước
Chương sau
Du Thanh Vi đối với Trần lão gia tử và Quý lão gia tử nói nàng dốc hết sức đảm bảo để thả đại quỷ kia ra chỉ là muốn cho hai vị kia một cái công đạo, chứ không phải xin ý kiến của bọn họ. Nàng gọi Đường Viễn tới, lại kêu thêm Kim Sa và Mục Mộ mang theo Lộ Vô Quy cùng nhau leo xuống giếng xem thử.

Trong balo của Du Thanh Vi còn có bùa Thiên Cương thần lôi, hơn nữa còn có Kim Sa và Mục Mộ hai chỉ đại yêu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đánh lên tới thì bọn họ cũng không ăn lỗ.

Kim Sa và Lộ Vô Quy đi phía trước, Du Thanh Vi theo sau, tiếp đó là Đường Viễn và Mục Mộ bọc hậu.

Theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, hai bên vách tường họa rất nhiều đồ án làm người nhìn hoa cả mắt.

Du Thanh Vi nhìn về phía những đồ án này, cảm thấy nó càng ngày càng phức tạo vô cùng, đột nhiên bên tai nàng vang lên giọng nói của Kim Sa: "Cẩn thận, mấy cái đồ án này có cổ quái."

Một bàn tay kéo lấy cánh tay Du Thanh Vi, đồng thời bên tai nàng truyền đến tiếng quát nhẹ, Du Thanh Vi đột nhiên bừng tỉnh, thấy bản thân mình vậy mà bất tri bất giác quay người đi về hướng lối ra.

Kim Sa rút ra dao găm bắt đầu cào phá mấy cái đồ án trên vách tường, xi măng trên tường rào rạt rơi xuống, đồ án vốn nguyên khối nay đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Du Thanh Vi đoán những cái đồ án trên vách tường này kết hợp với cầu thang xoắn ốc sẽ làm rối loạn thị giác của người nhìn, tạo ra ảo giác gây mất phương hướng mà bị vây ở trong cầu thang, thậm chí có khả năng đi ra khỏi dãy cầu thang, té vào sâu bên trong giếng nước.

Kim Sa nói: "Màu vẽ trên những đồ án này có trộn với mê hồn hương, gặp phải ánh lửa của cây đuốc thiêu đốt sẽ sản sinh ra khói mê. Bên trong vách tường của những ngôi mộ cổ cũng thường xuyên pha trộn mấy nguyên liệu này, mấy tên trộm mộ nếu bị trúng khói mê sẽ sinh ra ảo giác, hiệu quả cũng ngang ngửa với gặp phải quỷ đả tường, thậm chí có tên sẽ phát điên mà chết."

Bọn họ hằng năm đi Âm nên đã quen thuộc với bóng tối, trên cơ bản không cần đốt lửa chiếu sáng. Giếng này tuy rằng âm khí nặng nhưng bọn họ cũng không cần dùng tới đèn pin.

Kim Sa thỉnh thoảng dùng dao găm gỡ xuống một ít pháp khí trấn quỷ treo trên tường.

Bởi vì phải phá hủy mấy cái đồ án và pháp khí trấn quỷ treo trên tường nên cầu thang vốn chỉ cao khoảng ba tầng lầu mà bọn họ phải đi mất một giờ mới xuống được tới đáy.

Điểm cuối của cầu thang là một căn phòng hình tròn rộng chừng mười mấy mét vuông. Trên mặt đất của căn phòng này vẽ một cái Thái Cực bát quái, ở chính giữa Thái Cực là một bức tượng Thành Hoàng bị tổn hại khá nghiêm trọng cao khoảng một mét. Bức tượng Thành Hoàng bị vẽ bùa phong quỷ nhưng do tượng đã bị rạn nứt nên bùa phong quỷ cũng mất đi hiệu lực.

Phía sau bức tượng Thành Hoàng là một cái bóng đen đang ngồi khoanh chân, bóng đen này bị Thái Cực bát quái trận kết hợp với tứ tượng chu thiên trên trần nhà, cùng với 36 trụ Thiên Cương trên vách tường tạo thành thiên la địa võng vây khốn.

Lộ Vô Quy đi đến cửa căn phòng thì dừng lại, đứng đó nhìn ngó bố trí trong căn phòng.

Bóng đen kia thấy bọn họ xuống tới liền vội vàng ném con chuột đã bị hút khô máu trong tay ra, sau đó vung tay áo đem một đống xác chuột khô quắt bên cạnh cuốn vào trong góc tường. Ông ta dùng tay cào cào đầu tóc, đem tóc dài che khuất đi gương mặt.

Du Thanh Vi thấy đại quỷ này vừa có chút ngại mất mặt không dám gặp người, vừa có chút giống Sadako phiên bản nam, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng. Nàng nói thầm trong bụng: "Cái tượng Thành Hoàng lớn như vậy bày ở đây, ngài có che mặt cũng vô dụng a." Nàng vừa nhìn thấy bức tượng Thành Hoàng kia liền có thể khẳng định thân phận của vị này, đồng thời đại khái có thể đoán được tại sao một vị Thành Hoàng lão gia lợi hại như vậy lại bị nhốt ở đây. Nàng phỏng chừng Thành Hoàng lão gia là đang ẩn trong tượng đất được người cung phụng nhang đèn, sau đó bị kẻ xấu nhân cơ hội dùng bùa phong quỷ nhốt lại bên trong bức tượng, rồi mang cả người lẫn tượng dời đến phong ấn tại nơi này.

Kim Sa nhìn thấy tượng của Thành Hoàng thì khiếp sợ vô cùng, kinh hô một tiếng: "Thành Hoàng!" Xem phẩm cấp này, khẳng định đây là Thành Hoàng của cả một châu.

Thành Hoàng giận dữ rống: "Không thể làm bộ như không quen biết sao hả?"

Kim Sa bị rống cho cả người co rụt lại, không dám lên tiếng nữa. Thành Hoàng của một châu nếu đem ra so sánh với dương gian thì chính là ngang cấp với Thị Trưởng một thành phố, kiêm chức Tư Lệnh của một phân khu, kiêm Cục Trưởng của Cục Tài Chính, nắm trong tay quyền kiểm soát quân đội và tài chính của cả một miền a!

Kim Sa, Mục Mộ giống như hai con chim nhỏ nép vào cửa căn phòng, bên cạnh hai nàng còn có một cô ngốc manh đang ngây ngô dòm ngó xung quanh.

Du Thanh Vi và Đường Viễn là người nên không sợ thiên la địa võng trấn quỷ. Hai người tiến vào bắt đầu hủy đi mấy cái trận pháp.

Thành Hoàng thoát khỏi vây khốn liền nâng tay chải tóc, đem tóc dài gom lại phía sau cột lên, sau đó hóa thành một ông lão mặc trường bào màu xanh lá cây, chòm râu dài tới ngực, bộ dáng có chút tiên khí phiêu phiêu. Ông trừng lớn đôi mắt nhìn Lộ Vô Quy, nhíu mày nói: "Sao con lại biến thành cái dạng này vậy hả?"

Lộ Vô Quy cúi đầu nhìn huyết khí đang chảy xuôi trên người mình, nói: "Tôi bị ngũ lôi oanh đỉnh, có thể biến ra như vậy đã thực không tồi rồi." Cô nhìn nhìn ông lão trước mặt, vò vò đầu nói: "Sao tôi nhìn ông lại thấy quen mắt vậy nhỉ?"

Thành Hoàng vô cùng đau đớn, nói: "Ông dạy con suốt hai mươi năm, tay cầm tay dạy con viết chữ, vẽ bùa, làm Quỷ Thần tiền, học pháp thuật, ngự quỷ, bây giờ con nhìn ông rồi nói nhìn có chút quen mắt là sao hả!!!"

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi đáp: "Không đúng nga, ngự quỷ thuật là do ông nội dạy cho tôi mà."

Thành Hoàng nổi giận trợn trắng mắt, mắng: "Con còn nhớ rõ kêu ông là ông nội sao."

Lộ Vô Quy nói: "Ông nội của tôi tên Hứa Đạo Công, mới không phải là ông đâu."

Thành Hoàng tức giận đến mức chòm râu run rẩy, đôi mắt đều muốn lồi ra, làm người khác vừa nhìn thấy liền hoài nghi nếu ông ấy là người thì chắc đã phun máu ra ba thước.

Du Thanh Vi tằng hắng một tiếng, chạy nhanh tới hòa giải: "Thành Hoàng gia gia, chúng ta vẫn nên rời đi nơi này rồi hãy nói tiếp."

Thành Hoàng nặng nề vung tay áo, dùng sức "hừ" một tiếng, bước đi hình chữ bát hiên ngang, hai tay đong đưa, dưới chân như có gió mà hướng ra ngoài đi. Ông dậm chân một cái thân hình liền bay lên, xuyên qua trần nhà của căn phòng biến mất không thấy đâu nữa.

Mục Mộ vuốt vuốt cái mũi, tâm nói: "Còn không phải là nhờ chúng tôi cứu ông ra sao, ông đều ném mất cả quan ấn của mình, còn xổ cái gì uy phong nha." Lời này nàng chỉ dám nói thầm trong bụng thôi.

Kim Sa hỏi: "Bà chủ, nhà của cô và Thành Hoàng có quan hệ gì sao?"

Du Thanh Vi ậm ừ đáp: "Ông nội của tôi sau khi hoàn tục có đến miếu Thành Hoàng làm ông từ một đoạn thời gian, ba tôi lúc còn rất nhỏ cũng được gửi nuôi ở chỗ ông ấy." Nàng đoán chừng lúc đó Thành Hoàng được thăng chức từ Thành Hoàng huyện lên Thành Hoàng châu, vừa mới nhậm chức không bao lâu chưa ngồi ấm chỗ đã bị Bạch Thái Hoán tính kế, sau đó bị nhốt ở chỗ này.

Du Thanh Vi bò lên cầu thang xoắn ốc, bò đến đầu óc có chút hôn mê mới bò lên được mặt đất. Nàng vừa mới lên tới thì thấy châu Thành Hoàng lúc nãy còn nổi giận đùng đùng nhưng bây giờ đã thay đổi thái độ, bộ dáng hòa ái dễ gần đứng vẫy vẫy tay: "Tiểu Quy Quy, tới đây tới đây!" Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Lộ Vô Quy đang chui ra sau lưng nàng trốn, liều mạng lắc đầu.

Người của Đạo Tử Đường, Trần lão gia tử, Quý lão gia tử, Thanh Sơn đạo trưởng đều đang vây quanh, nhìn chỉ đại quỷ vừa từ dưới giếng chui ra đã làm cho Lộ Vô Quy sợ tới mức súc thành một đoàn kia.

Châu Thành Hoàng khuôn mặt càng thêm hòa ái, nói: "Tới đây, gia gia muốn thương lượng với con một chút."

Lộ Vô Quy hoang mang nhìn đại quỷ, vẻ mặt cảnh giác nói: "Có việc gì thì cứ nói đi, không cần kêu tôi qua đó." Cô vừa nói vừa lấy tay che kín mít cái "túi áo" đựng Quỷ Thần tiền của mình.

Châu Thành Hoàng nhìn Lộ Vô Quy trốn sau lưng Du Thanh Vi, mà người lúc nãy cứu ông ra cũng là Du Thanh Vi. Ông lập tức nhanh trí dời mục tiêu, hướng Du Thanh Vi vẫy vẫy tay.

Du Thanh Vi ngoan ngoãn tiến lên, chắp tay hành lễ nói: "Gặp qua... lão gia gia."

Châu Thành Hoàng dùng giọng nói chỉ mình Du Thanh Vi nghe được, nhẹ nhàng nói: "Bản quan yêu cầu mượn của Tiểu Quy Quy mấy tấm Quỷ Thần tiền mà con bé chế ra dùng một chút, sau này trả lại cho cháu gấp mười lần, thế nào?"

Du Thanh Vi biết Quỷ Thần tiền là thứ tốt, châu Thành Hoàng muốn Quỷ Thần tiền hẳn là có việc quan trọng cần sử dụng. Nàng nói: "Không dối gạt ngài, bất cứ thứ gì của em ấy cháu đều có thể lấy dùng, trừ Quỷ Thần tiền ra, tới nơi giấu tiền em ấy còn gạt cháu nữa mà."

Châu Thành Hoàng tức giận quá sức, nói: "Cái tính keo kiệt này như thế nào qua 50 năm rồi mà vẫn chưa sửa a!" Ông vỗ vỗ ngực thuận khí một chút rồi giương mắt nhìn sắc trời: "Hôm nay trời cũng sắp sáng rồi, tìm cho bản... tìm cho ông một nơi nghỉ chân đi."

Du Thanh Vi hỏi: "Nhà cháu có được không?"

Châu Thành Hoàng gật đầu, nói: "Được!" Ông hỏi: "Thằng nhóc Kính Diệu kia có ở nhà không? Thằng nhóc thúi này, khi còn nhỏ hắn dám bò đến trên đầu của ông đi tè, nước tiểu đồng tử thuần dương xối đầy người, làm cho ông tức giận thiếu chút nữa cắt đứt trái ớt bé tẹo của hắn!"

Du Thanh Vi: "..." Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, xấu hổ đến không biết nên như thế nào tiếp lời. Nàng quyết định dàn xếp cho châu Thành Hoàng đến ở cùng nhà với mấy người Long sư thúc.

Trần lão gia tử, Quý lão gia tử và Thanh Sơn đạo trưởng thấy Du Thanh Vi thả ra chỉ đại quỷ này tựa hồ như quen biết mấy đời với nhau, khó mà lên tiếng chen vào nói cái gì, chỉ biết nhìn theo Du Thanh Vi đưa đại quỷ kia rời đi.

Qua một hồi lâu Thanh Sơn đạo trưởng mới lên tiếng: "Không đúng, Tiểu Lộ đại sư chỉ mới tới thành phố này khoảng thời gian gần đây thôi mà."

Trần lão gia tử nói: "50 năm trước Tiểu Lộ đại sư còn chưa có đầu thai a." Ông bấm tay tính toán, nói: "Tôi nhớ rõ lần đầu tiên Tiểu Lộ đại sư chết hình như là 50 năm trước đi?"

Quý lão gia tử hút một ngụm khí lạnh, nói: "Chẳng lẽ Tiểu Lộ đại sư là do đại quỷ kia nuôi lớn?" Ông nghĩ đến vừa rồi đại quỷ kia nói đã dạy cho Lộ Vô Quy học quỷ văn, vẽ quỷ phù, chế Quỷ Thần tiền, lại nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên Lộ Vô Quy chết, này hoàn toàn trùng khớp!

Trần lão gia tử nói: "Đúng đó."

Quý lão gia tử hỏi: "Mà Bạch Thái Hoán bắt nhốt đại quỷ kia ở đây làm gì?"

Trần lão gia tử nói: "Không thôi chúng ta đi xuống dưới giếng nhìn thử xem?"

Quý lão gia tử vì cẩn thận nên phái hai người của Đạo Tử Đường xuống xem.

Một lúc lâu sau, người của Đạo Tử Đường trèo lên bẩm báo: "Báo cáo Thanh Sơn đạo trưởng, Trần lão gia, Quý lão gia, phía dưới trừ bỏ một cái trận pháp thiên la địa võng để trấn quỷ thì chỉ có một bức tượng....cái này...." Hắn ngập ngừng một chút rồi đỡ bức tượng mà đồng bạn đang vác trên lưng đặt xuống đất.

Quý lão gia tử nhìn thấy bức tượng của Thành Hoàng liền trợn tròn hai mắt, la lên một tiếng: "Thành Hoàng gia!" Ông phục hồi lại tinh thần, "ai da" một tiếng, nói: "Nhanh nhanh, gọi Du nha đầu quay lại đây! Con bé này sao lại loạn nhận thân thích như vậy chứ! Châu Thành Hoàng là ai mà con bé cũng dám nhận bà con nữa! Ai da, đây chính là Thành Hoàng a! Thành Hoàng gia đã xuất hiện, chúng ta còn sợ gì Hiệp Hội Yêu Linh bên kia gây sóng gió nữa chứ! Nhanh nhanh gọi Du nha đầu quay lại đây đi." Du nha đầu này lá gan càng lúc càng lớn, Thành Hoàng gia mà cũng dám độc chiếm!

Trần lão gia tử nhưng thật ra trấn tĩnh hơn. Này đã qua hơn nửa tiếng rồi, có muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Ông nói: "Lão Quý, đừng nóng nảy...." ông còn chưa dứt lời đã thấy Quý lão gia tử lấy ra điện thoại gọi cho Quý Lưu Quân.

Quý lão gia tử nói: "Niếp Niếp à, ngoan ngoan, mau rời giường đi, con mau chạy nhanh đến nhà của Du nhà đầu bên kia, con bé đem Thành Hoàng gia đào ra tới, còn lừa ngài ấy đi đến nhà con bé rồi!"

Trần lão gia tử cảm thán trong lòng không thôi: Sao mình lại không có một đứa cháu gái nào hết vậy!

Ông ấy chỉ có cháu trai thôi, chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt lại kêu Trần Vũ chạy đến nhà Du Thanh Vi sao? Nhưng mà Yến lão có cháu gái nha. Trần lão gia tử nhanh chóng gọi điện thoại cho Yến hội trưởng kể cho ông ấy nghe việc Du Thanh Vi đón đi Thành Hoàng.

Thanh Sơn đạo trưởng phi thường bình tĩnh lấy ra điện thoại nhắn tin cho Ngô Hiểu Ngôn.

Trần lão gia tử nói chuyện điện thoại với Yến hội trưởng xong, quay sang nói với những người khác: "Tôi nghe nói Thành Hoàng mỗi 30 năm phải đi báo cáo công tác một lần, vị Thành Hoàng này đến tiết Hàn Lộ năm nay hẳn là phải đi báo cáo đi? Nhưng ngài ấy bị nhốt lâu như vậy, làm cho khối địa giới này sinh ra loạn tượng, chỉ sợ không thể nào báo cáo tốt kết quả công tác được. Không bằng ngày mai chúng ta tới cửa bái phỏng, xem Thành Hoàng có chỗ nào cần chúng ta hỗ trợ hay không để sớm ngày bình ổn loạn tượng, ngài ấy đi báo cáo công tác cũng có kết quả tốt hơn, mọi người thấy có đúng hay không?"

Quý lão gia tử gật đầu nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta đến Hiệp Hội thương nghị trước đi." Tính tình của Du Thanh Vi ông cũng đã được kiến thức qua vài lần. Nha đầu kia thoạt nhìn không nóng không lạnh, nhưng chỉ cần chọc cho nàng không thoải mái thì nàng liền trở mặt. Niếp Niếp nhà ông và Du Thanh Vi quan hệ tốt, ông cũng không cần phải làm quá chọc người phiền phức. Ông nghĩ nghĩ một chút rồi lại gọi điện thoại cho Quý Lưu Quân: "Niếp Niếp, con đã đi chưa?"

Giọng nói thống khổ của Quý Lưu Quân truyền đến: "Ông nội, cả ngày nay con bận gần chết, ngài không thể để cho con ngủ một chút được sao? Thành Hoàng gia chỉ là đi đến nhà Du Thanh Vi thôi mà, ngài còn sợ ông ấy chạy mất không bằng?" nói xong liền ngắt điện thoại.

Lúc mà mấy người Quý lão gia tử nhất trí cho rằng Du Thanh Vi đã mau về tới nhà thì Du Thanh Vi lại đang kẹt ở trong xe của chính mình, chỉ cách cổng lớn tòa nhà họ Bạch không tới 300 mét. Mà vị châu Thành Hoàng lão gia được bọn họ tin tưởng rằng sẽ giúp bọn họ thoát khỏi thế trận như nước với lửa với Hiệp Hội Yêu Linh bên kia lại đang cùng Lộ Vô Quy đánh nhau!

Lộ Vô Quy muốn xuống xe trở về làm âm hồn không tán đi tìm Bạch Thái Hoán tiếp tục đòi nợ máu.

Châu Thành Hoàng thì phong bế xe, không cho Lộ Vô Quy xuống xe! Lúc này đã không còn người ngoài, trừ bỏ Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ thì cũng chỉ có Thành Hoàng và Lộ Vô Quy. Hiện tại Thành Hoàng đã không thèm giả vờ che giấu thái độ quan liêu nữa, ông tận tình khuyên bảo Lộ Vô Quy: "Tiểu Quy Quy a, con xem gia gia đối với con tốt như vậy, con nhẫn tâm để gia gia chịu khổ chịu nạn hay sao? Ông trầy trật hơn 300 năm mới có thể thăng tiến từ Thành Hoàng huyện lên Thành Hoàng châu, này mắt thấy không còn mấy tháng nữa là tới tiết Hàn Lộ rồi, tới đó ông còn phải đi báo cáo công tác.... Ông ngay cả Thành Hoàng lệnh cũng làm mất, kia còn không phải sẽ bị sung quân đi làm Thổ Địa sao! Nếu ông là bị giáng chức đi làm Thổ Địa thì chẳng phải con sẽ uổng phí một giọt tinh huyết cùng một giỏ long lươn sao à, hậu lễ dày nặng như vậy chẳng lẽ lại thành tặng không cho người khác?"

Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ nghe châu Thành Hoàng một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, còn đem xe nâng lên không cho di chuyển, hai chị em nhà nàng vô cùng cạn lời nhìn đối phương.

Tả Tiểu Thứ nếu không phải sợ đắc tội tới Thành Hoàng khiến cho ngày sau không được sống yên bình thì cô đã mắng ông ấy một câu: "Ông mẹ nó vậy mà làm được Thành Hoàng à?" Nhưng mà cô không dám! Thực lực của Thành Hoàng bày ra rõ ràng như vậy a! Ông ta là một con quỷ mà mẹ nó lại có thể nâng cái xe lên cao gần nửa thước, cô liền bùa đều đã dùng hết vẫn không lái xe đi được nửa mét!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.