Chương trước
Chương sau
Yến lão gia tử đầy mặt hòa khí, nói: "Tiểu Lộ a, cố vấn cao cấp đúng là có tiền lương. Chỉ là cháu vừa mới nhậm chức, chưa tới thời điểm lãnh lương. Với lại, cháu có Du Phó hội trưởng thu xếp cho cháu, không cần đến tiền lương dự chi để trang trải sống qua ngày, nên lúc này mới chưa cầm được tiền lương trong tay."

Lộ Vô Quy cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết nên nói không đúng chỗ nào, đành phải xin giúp đỡ nhìn qua Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi khẽ nhếch khóe miệng, mơ hồ lộ ra vài phần trào phúng. Nàng nói: "Nếu là dựa theo đãi ngộ của cố vấn cao cấp để tính, thì tiểu muộn ngốc cũng sẽ dựa vào đó xuất lực. Cao cấp cố vấn chỉ là cố vấn danh dự, chuyện đi liều mạng đánh nhau như thế này, nguyện ý ra tay là tình cảm, không muốn ra tay là bình thường." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Nói thực ra, tình huống của Bạch gia, tôi và tiểu muộn ngốc hoàn toàn không biết gì cả, mạo muội kêu chúng tôi đánh tiên phong như vậy....." Ý tứ trong lời nói còn lại những người ở đây đều minh bạch, nếu nói trắng ra hết thì một phân sĩ diện cũng không lưu lại cho bọn họ. Nàng đứng dậy, xếp lại quạt rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta đi." Tâm tình của nàng không được tốt, liền mặt ngoài giả vờ giả lả cũng không thèm làm. Nàng không hiểu biết về Bạch gia, nhưng ngày hôm qua cũng đã cùng Bạch gia liều mạng hết một trận, cũng trực tiếp giao thủ với lão Bạch kia. Bạch lão đầu có đủ tự tin cùng Hiệp Hội gọi nhịp, kêu nàng hai mắt bôi đen đi đánh tiên phong, này không phải kêu nàng đi chịu chết sao?

Nàng muốn làm Phó hội trưởng đơn giản vì muốn có đại thụ để dựa lưng vào dễ làm việc hơn, bây giờ Hiệp Hội đã mau nát thành mảnh nhỏ, loạn trong giặc ngoài một đống lớn, còn bày trò chơi thủ đoạn với nhau, quá nản.

Lộ Vô Quy tuy không hiểu rõ bên trong có cái gì không thích hợp, nhưng cô biết Du Thanh Vi nhất định hiểu. Cô "dạ" một tiếng, theo sau Du Thanh Vi đi ra ngoài.

Yến lão nhân bị hành vi trực tiếp bỏ gánh của Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy làm cho có điểm không xuống đài được.

Quý Lưu Quân cúi đầu chơi di động, như đang suy tư gì nhếch khóe miệng. Mấy lão gia này đều có chung một cách hành sự, luôn thích ông tới tôi đi đánh mấy chiêu Thái Cực, đánh đánh giằng co lẫn nhau thăm dò gì đó, vừa muốn kiếm đủ chỗ tốt, vừa muốn giữ được mặt mũi, còn muốn sự phiền không dính vào thân. Đối với những người trẻ đồng lứa với nàng mà nói, mọi người đều bận rộn, thời gian thực quý báu, có chuyện thì nói, mọi người cùng họp lại bàn bạc, nếu không đồng ý được thì thôi. Nếu đã nói thì nói cho rõ ràng, bớt quanh co lòng vòng, nói dài nói dai mà toàn nói dở, vừa thấy liền biết không có thành ý, ngồi lại nghe chỉ lãng phí thời gian. Nhưng mà mấy lão gia đây đều là đức cao vọng trọng, cho dù các nàng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn phải cố nhẫn nại tính tình ngồi nghe. Cũng không biết hôm nay Du Thanh Vi ăn lộn thuốc gì, tính tình cư nhiên lớn như vậy, trực tiếp trở mặt bỏ gánh. Nếu không phải nàng không hề ngửi được mùi máu tươi thì nàng thật sự hoài nghi Du Thanh Vi đang tới kỳ sinh lý.

Trần Vũ và Giang Vũ Hiên liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy trong mắt đối phương đều là hoang mang khó hiểu. Hai người bọn họ đối với hành động của Du Thanh Vi có điểm không hiểu ra làm sao. Theo lý thuyết, ngày hôm qua Du Thanh Vi vừa lộng chết Bạch Nhị và Bạch Tứ, cùng Bạch lão gia tử hết hạ tử thù, hôm nay người gấp đi đánh lão ta nhất phải là nàng ấy mới đúng chứ.

Yến Thính Vũ đứng dậy đuổi theo. Nàng ta chạy theo đến bãi đỗ xe mới đuổi theo kịp, Du Thanh Vi cả người lạnh lẽo toát ra khí áp bức nhân. Nàng ta hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Du Thanh Vi lãnh u u nhìn Yến Thính Vũ, nói: "Yến Thính Vũ, tôi không hỏi đến chuyện tôi và Lộ Vô Quy liều sống liều chết thì có chỗ tốt gì, tôi chỉ hỏi chị một câu, tôi hoàn toàn không biết một chút gì về Bạch gia, các người lỗ mãng kêu chúng tôi đi đánh tiên phong, một khi hai chúng tôi bị vây hãm ở Bạch gia, ai sẽ tới cứu chúng tôi?"

Yến Thính Vũ thật dài thở ra một hơi, nói: "Lần này là hành động lớn, đương nhiên sẽ có phương án hành động ổn thỏa mới xuất động nhân thủ, lúc này mới nói có mấy câu mà em đã...." Nàng ta còn chưa nói xong thì thấy Du Thanh Vi lắc lắc quạt xếp trong tay, ngăn không cho nàng ta nói thêm gì nữa.

Du Thanh Vi xoay người trực tiếp rời đi.

Yến Thính Vũ: "....." Đây là uống lộn thuốc sao?

Lộ Vô Quy ngồi lên xe, yên lặng nhìn Du Thanh Vi cả người tràn ngập hơi thở táo bạo, cô súc ở ghế phụ không dám lên tiếng, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân mình.

Du Thanh Vi lái xe ra khỏi Thính Vũ Lâu, nói: "Tiểu muộn ngốc, em thấy sao nếu chị muốn tuyên bố rời khỏi Hiệp Hội?"

Lộ Vô Quy "hả" một tiếng.

Du Thanh Vi nói tiếp: "Hiệp Hội bây giờ chính là một cái vũng bùn. Quan niệm, tư tưởng và cách hành sự của Yến lão gia tử, Trần lão gia tử bọn họ làm chị rất khó tiếp thu. Nói thật, chị thích cùng người như Quý Lưu Quân giao thiệp, trả giá như thế nào thì đạt được những chỗ tốt gì, rành mạch rõ ràng."

Lô Vô Quy "ừm" một tiếng. Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Em cảm thấy bọn họ kêu chúng ta đi đánh lão Bạch có điểm không thích hợp, nhưng em lại không thể nói được là không đúng chỗ nào."

Du Thanh Vi nói: "Tuy rằng ngày hôm qua Bạch lão đầu ăn lỗ nặng, thiệt hại không ít nhân thủ, nhưng mà của cải và thực lực của lão không chỉ có nhiêu đây. Ngày hôm qua chị cơ hồ là vận dụng hết tất cả lực lượng mà chị có đi cứu em, đến nỗi...." Câu phía sau "đến nỗi an nguy của bản thân con mẹ nó chị còn không rảnh lo" nàng không nói ra chỉ đành nuốt trở vào. Nàng dừng lại một chút mới nói tiếp: "Muốn bắt được Bạch lão đầu, chúng ta phải truy đuổi theo sau lão, lão ta hoàn toàn có thể đào sẵn bẫy rập hoặc hố cho chúng ta nhảy vào, Yến lão nhân và những người quản lý kia đều giấu giếm không nói thật, chúng ta rất khó có được tin tức chính xác hữu hiệu. Việc liên quan đến sinh tử, một tin tức sai lầm thôi cũng đủ để chúng ta toàn diệt bên trong.

Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy rời khỏi Hiệp Hội đi."

Du Thanh Vi có chút khó xử thở dài: "Rời khỏi Hiệp Hội sẽ đồng nghĩa với việc một khi chúng ta gặp khó khăn, rất khó có khả năng nhận được bất luận cái gì chi viện, cũng sẽ mất đi nhiều con đường tìm hiểu tin tức."

Lộ Vô Quy nghiêng đầu nhìn Du Thanh Vi, nói: "Lúc bọn họ gặp nguy hiểm hay có việc gì đều kêu chúng ta. Ngày hôm qua em bị lão Bạch kia vây khốn, không thấy bọn họ tới cứu em nha. Chúng ta đem tin tức mà chúng ta biết về lão Bạch đưa cho bọn họ, bọn họ lại không nói tin tức của lão ta cho chúng ta. Đến nỗi bọn họ muốn chúng ta đi đánh lão Bạch cũng không thèm nói chút tin tức nào." Cô đốn hạ một câu: "Du Thanh Vi, chị không tin được bọn họ, chị cảm thấy bọn họ sẽ hại chết chị."

Du Thanh Vi sửng sốt, nàng không nghĩ tới Lộ Vô Quy sẽ đột nhiên nói ra lời này. Nàng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lộ Vô Quy nói tiếp: "Chị làm Phó hội trưởng, chính là muốn lúc chị gặp nạn bọn họ sẽ giúp chị, có tin tức sẽ báo cho chị, nhưng là hiện tại chị gặp nạn bọn họ không giúp, có tin tức không cho, còn muốn đào hố cho chị nhảy nữa." Vốn dĩ cô có chút không rõ ràng lắm, nhưng sau khi nghe Du Thanh Vi nói xong cô liền minh bạch.

Du Thanh Vi vốn chỉ là vừa mới có ý tưởng này, thuận miệng nói ra, lại không nghĩ rằng Lộ Vô Quy cư nhiên ủng hộ nàng rời khỏi Hiệp Hội. Nàng không khỏi bắt đầu cẩn thận suy xét tính khả thi khi rời Hiệp Hội.

Nếu là trước đợt hành động ở Quỷ Thị, nàng tuyệt đối sẽ không có ý tưởng này, rời khỏi Hiệp Hội có nghĩa là rời khỏi ngành nghề này.

Nhưng hiện tại, Hiệp Hội đã mất đi lực khống chế với ngành nghề, thậm chí Khôi Tử Tuyển cầm đầu đám Yêu Linh kia đều không đàn áp nổi. Hành động ở Quỷ Thị tạo thành đả kích lớn với Hiệp Hội, khiến cho Bạch gia và Khôi Tử Tuyển có chi thế quật khởi lên, thế nhưng, đến bây giờ Hiệp Hội vẫn không có thủ đoạn đánh trả hiệu quả, một mảnh tan tác, từng người mưu tính. Thực lực của nhà nàng yếu nhất, nhưng bởi vì có Lộ Vô Quy chiêu bài chiến lực cực cao này nên mới bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cho dù nàng không nghĩ thừa nhận, nhưng từ mấy lần tham dự hội nghị ở Hiệp Hội tới xem, Lộ Vô Quy thực chọc người kiêng kị, cho nên bọn họ mới mừng rỡ đem Lộ Vô Quy đương đao chém, thuận tiện tiêu ma bớt đi thực lực nhà nàng.

Du Thanh Vi về đến nhà đã là lúc ăn cơm chiều, vừa vặn Tiết Nguyên Kiền, Đường Viễn, Long sư thúc bọn họ đều trở về ăn cơm. Sau khi ăn xong cơm chiều, nàng mời bọn họ và Lộ Vô Quy đến thư phòng, đem ý tưởng rời đi Hiệp Hội cùng nguyên nhân và lý do nói ra, muốn nghe ý kiến và cái nhìn của bọn họ.

Long sư thúc sau khi nghe xong, nói với Du Thanh Vi: "Con đem những chuyện xảy ra gần đây nhất kỹ càng tỉ mỉ nói cho thúc nghe."

Du Thanh Vi bắt đầu kể từ lúc nàng trở về từ thôn Liễu Bình, tham dự tranh chức Phó hội trưởng, từng việc đều kỹ càng tỉ mỉ nói cho Long sư thúc nghe.

Sau khi Long sư thúc nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Lui đi."

Du Thanh Vi kinh ngạc hỏi: "Sư thúc đồng ý cho con lui?"

Long sư thúc gật đầu, nói: "Này hết thảy đều là mấy lão gia kia làm ra để giúp con cháu của mình dọn sạch chướng ngại. Nếu không có Tiểu Lộ, việc tranh chức Phó hội trưởng kia, con căn bản không có chút xíu khả năng cạnh tranh nào. Chờ con về mới tổ chức tranh chức Phó hội trưởng, đây chỉ là cái cớ để cho mấy người đồng lứa với con cùng nhau tranh tài chọn người thôi. Phía trước mấy lão gia kia hẳn đã thương lượng tốt rồi. Chức Phó hội trưởng không để cho mấy vị quản lý tranh cử, nguyên nhân lớn nhất là do bọn họ đã lớn tuổi, có tranh cũng chỉ ngồi được hai ba năm, nếu có thể để cho đời cháu lên làm Phó hội trưởng, chỉ cần đời cháu không phạm phải sai lầm lớn liền có thể ngồi ở vị trí này tới mấy chục năm. Thậm chí có khả năng lúc Yến lão lui về hậu trường càng tiến thêm một bước."

"Yến Thính Vũ ra đề truy bắt đám Yêu Linh quỷ quái trên Bảng truy nã của Hiệp Hội, chắc là muốn mượn cơ hội này rửa sạch vấn đề tồn đọng nhiều năm, thuận tiện làm suy yếu một chút thực lực của các nhà. Các nhà thực lực yếu đi một chút, tương lai nàng ta ra tranh cử thì phần thắng càng lớn."

Long sư thúc nhìn Du Thanh Vi, không e dè nói tiếp: "Ngồi lên vị trí này, con nghĩ mình có thể ngồi ổn trong bao lâu? Hiện tại có Tiểu Lộ chống đỡ, bọn họ muốn đem Tiểu Lộ làm đao mở đường nên mới đẩy con lên đầu sóng. Một khi Tiểu Lộ thanh đao này bị phế đi, người tiếp theo bị phế chính là con."

Tiểu Long có điểm không phục, nói: "Thanh Vi thật vất vả mới lên làm Phó hội trưởng, liền cứ như vậy mà rút lui sao? Chúng ta nghĩ cách ngồi ổn vị trí này là được rồi! Thanh Vi nếu rút lui như vậy, chẳng phải là thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ sao?"

Long sư thúc dùng loại biểu tình "con bị ngu hả" nhìn Tiểu Long, nói: "Nếu sư phụ còn trên đời, sư phụ sẽ có cách đối phó với mấy lão gia hỏa kia, Thanh Vi chỉ cần tập trung làm việc con bé phải làm là được. Nhưng tình huống trước mắt là sư phụ đã không còn nữa, mấy lão gia hỏa kia liên thủ với nhau bày kế, nếu Thanh Vi còn tiếp tục ở lại cũng chỉ có thể bị đưa đi làm pháo hôi. Con nghĩ Bạch Thái Hoán dễ chọc sao? Lúc lão ta bằng tuổi con và Tiểu Càn, lấy bản lĩnh của hai đứa cộng lại với nhau cũng không phải là đối thủ của lão! Con nghĩ sư công không biết chuyện ở Quỷ Thị sao? Chính vì không muốn chọc phải Bạch Thái Hoán, nên mỗi lần chúng ta đi Âm đều phải né ra Quỷ Thị. Kêu Thanh Vi và Tiểu Lộ bây giờ đi đánh Bạch Thái Hoán, kia không phải là gấp không chờ nổi mà đi đưa đầu cho lão ta báo sát tử chi thù sao?"

Tiểu Long còn có chút không phục.

Long sư thúc giận mắng: "Bên kia đánh Khôi Tử Tuyển, đánh Vạn Quỷ Quỷ Mẫu, bên này còn phải đi đánh Bạch Thái Hoán, còn phải đề phòng phía sau có người thọc dao nhỏ, con có ba đầu sáu tay hay là nghĩ mình là thần tiên hạ phàm? Bằng chút năng lực đó của con à!"

Tiểu Long nhìn về phía Đường Viễn, nói: "Anh Đường, anh nói đi."

Đường Viễn chậm rãi nói: "Trước khi ông mất tuy rằng đã bàn giao phần lớn tài chính nhưng ông vẫn để lại một chút sản nghiệp, nhưng mà, những sản nghiệp ông lưu lại con không giữ được." Anh nói xong, hai mắt có chút đỏ lên.

Tiểu Long hỏi: "Nghĩa là sao vậy?"

Long sư thúc thật muốn tát cho đứa con trai ngốc này hai cái.

Du Thanh Vi nhìn về phía Tiết Nguyên Kiền. Tiết Nguyên Kiền nói: "Tôi nghe theo sư phụ." Anh nghĩ nghĩ, hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ, ý của em như thế nào?"

Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy Khôi Tử Tuyển bọn họ sẽ không đánh chúng ta, lão Bạch kia nếu dám tới đánh chúng ta, chúng ta đánh trả là được, như vậy sẽ không phải lo lắng có người mật báo tin tức cho lão ta để gài bẫy chúng ta nữa."

Ý kiến của Tiểu Long có thể xem nhẹ, còn lại tất cả mọi người đều thông qua. Du Thanh Vi nói: "Được rồi, tôi và Tiểu Lộ sẽ cùng nhau rời khỏi Hiệp Hội."

Lộ Vô Quy dùng sức "ừm" một tiếng, nói: "Làm việc không trả lương, không thèm làm với bọn họ."

Du Thanh Vi bị Lộ Vô Quy vì chút tiền lương mà canh cánh trong lòng chọc cười. Nàng nói: "Vậy tôi sẽ viết đơn từ chức. À, đúng rồi, căn nhà bên cạnh đã làm xong thủ tục mua bán, chờ đem tường viện hủy đi mọi người có thể dọn đến ở. Có mọi người ở đây, tôi yên tâm hơn."

Sau khi Du Đạo Pháp qua đời, căn nhà này cũng chỉ còn lại Tả Nhàn và Du Thanh Vi.

Em trai và chị dâu cùng ở dưới một mái nhà dễ làm người khác nhàn ngôn toái ngữ. Long sư thúc vì tránh tị hiềm, dưỡng thương cũng không dám dưỡng ở đây. Bởi vì gần đây Du Thanh Vi không ứng đối xuể, ông lo lắng hai mẹ con nàng xảy ra chuyện nên mới dọn tới đây. Nhưng mà bọn họ mấy người đàn ông cùng sống chung một nhà với hai mẹ con các nàng, lâu ngày dài tháng cũng thật sự không tiện. Hiện giờ Du Thanh Vi đã mua lại căn nhà kế bên, chỉ cần hủy đi tường viện ngăn ở giữa thì hai tòa nhà thì sẽ không có gì ngăn cách nữa, dễ dàng chiếu ứng lại không quấy nhiễu đến hai mẹ con các nàng, thập phần đỡ lo. Long sư thúc lập tức thống khoái đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.