Lộ Vô Quy nhìn Đông Lai tiên sinh không dời mắt cũng liền thôi, nhưng lại dùng biểu tình như đề phòng cướp kia mà nhìn, khiến cho Du Thanh Vi thiệt không nói nên lời. Nàng đem Lộ Vô Quy ấn ở ghế trống cuối dãy. Thấy các đại lão một câu cũng chưa nói, đành vén tay áo, đứng dậy nhấc ấm trà ân cần rót trà cho các đại lão này.
Yến lão gia tử buồn cười nâng tay điểm điểm Du Thanh Vi: "Có nịnh nọt cũng vô dụng thôi."
Du Thanh Vi rót trà cho bọn hắn xong lúc này mới nói: "Uống trà của cháu rót, dù sao cũng phải cho cháu hai phần mặt mũi." Nàng hướng Đông Lai tiên sinh ôm quyền: "Đông Lai thúc thúc, tạo chút điều kiện ạ."
Đông Lai tiên sinh nâng chén trà chậm rãi uống: "Làm trò trước mặt mọi người như vậy, sao tôi dám mở cửa sau cho cháu nha."
Lộ Vô Quy thấy Đông Lai tiên sinh kia giống như muốn làm khó Du Thanh Vi, chạy nhanh bám vào bên tai Du Thanh Vi nhẹ giọng nói: "Đông Lai tiên sinh là một con cẩu tinh."
Tay bưng chén trà của Đông Lai tiên sinh run lên, tức giận nhìn Lộ Vô Quy nói: "Tiểu nha đầu, cháu có còn muốn lăn lộn ở thành phố này không?"
Lộ Vô Quy chậm rì rì đáp: "Ông đánh không lại tôi đâu."
Du Thanh Vi vội vỗ vỗ tay Lộ Vô Quy ngăn không cho cô nói thêm gì nữa, nàng thấp giọng giải thích: "Đông Lai tiên sinh là một trong số những quản lý của Hiệp Hội, ngài ấy quản khối Yêu Linh. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-tuc/2637278/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.