Chương trước
Chương sau
Lộ Vô Quy nhìn Đông Lai tiên sinh không dời mắt cũng liền thôi, nhưng lại dùng biểu tình như đề phòng cướp kia mà nhìn, khiến cho Du Thanh Vi thiệt không nói nên lời. Nàng đem Lộ Vô Quy ấn ở ghế trống cuối dãy. Thấy các đại lão một câu cũng chưa nói, đành vén tay áo, đứng dậy nhấc ấm trà ân cần rót trà cho các đại lão này.

Yến lão gia tử buồn cười nâng tay điểm điểm Du Thanh Vi: "Có nịnh nọt cũng vô dụng thôi."

Du Thanh Vi rót trà cho bọn hắn xong lúc này mới nói: "Uống trà của cháu rót, dù sao cũng phải cho cháu hai phần mặt mũi." Nàng hướng Đông Lai tiên sinh ôm quyền: "Đông Lai thúc thúc, tạo chút điều kiện ạ."

Đông Lai tiên sinh nâng chén trà chậm rãi uống: "Làm trò trước mặt mọi người như vậy, sao tôi dám mở cửa sau cho cháu nha."

Lộ Vô Quy thấy Đông Lai tiên sinh kia giống như muốn làm khó Du Thanh Vi, chạy nhanh bám vào bên tai Du Thanh Vi nhẹ giọng nói: "Đông Lai tiên sinh là một con cẩu tinh."

Tay bưng chén trà của Đông Lai tiên sinh run lên, tức giận nhìn Lộ Vô Quy nói: "Tiểu nha đầu, cháu có còn muốn lăn lộn ở thành phố này không?"

Lộ Vô Quy chậm rì rì đáp: "Ông đánh không lại tôi đâu."

Du Thanh Vi vội vỗ vỗ tay Lộ Vô Quy ngăn không cho cô nói thêm gì nữa, nàng thấp giọng giải thích: "Đông Lai tiên sinh là một trong số những quản lý của Hiệp Hội, ngài ấy quản khối Yêu Linh. Em đến chỗ Đông Lai tiên sinh đăng kí làm giấy chứng minh, để sau này tránh bị quét sạch vì không có hộ khẩu."

Lộ Vô Quy nháy mắt đã hiểu! Đây là tìm một Đại Yêu Linh tới quản hộ khẩu một đám Yêu Linh a. Cô bừng tỉnh đại ngộ "ừm" một tiếng, nhìn nhìn Đông Lai tiên sinh rồi súc sau lưng Du Thanh Vi, không lên tiếng nữa.

Đông Lai tiên sinh buông chén trà, chậm rãi nói: "Muốn đăng kí thì trước tiên cũng nên nói chút lai lịch của nha đầu này đi."

Du Thanh Vi nghiêm túc nói: "Ông nội của cháu nguyên là đệ tử của Âm Dương Đạo. Tiểu muộn ngốc... Lộ Vô Quy vốn là một Đại Yêu tu hành ở đạo quan mấy trăm năm mới có thể hóa hình người." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Em ấy cũng giống như Đông Lai tiên sinh, bị sát hại ở năm thứ sáu trong tràng mười năm cách mạng văn hóa kia*. Sau khi chết em ấy hóa thành Quỷ Yêu, được đại sư huynh của ông nội cháu lấy nhang đèn cung phụng, lấy thân thế Quỷ Yêu chuyển sang tu đạo nhang đèn. Năm cháu mười bốn tuổi bị thương ở xương sống, trở về tìm đại sư công nhờ ông trị thương, nên cùng với đại sư công ước định, ở đại sư công trăm tuổi về sau, cháu sẽ đến chiếu cố em ấy. Năm trước đại sư công mất, em ấy liền đi theo cháu."

*Cách mạng văn hóa Trung Quốc do Mao Trạch Đông khởi xướng năm 1966 và kết thúc năm 1976 (dù cho Mao Trạch Đông tuyên bố rằng CMVH kết thúc vào năm 1969 nhưng sự thật về 10 năm hỗn loạn thì khó mà giấu được.) Các bạn có thể lên wikipedia tìm hiểu thêm về cuộc CMVH và việc bài trừ tứ cựu có liên quan đến truyện nhé. Lộ Vô Quy là bị chết trong trận bài tứ cựu của CMVH này á.

Trần lão gia tử hớp một ngụm trà, suy tư nói: "Ông nhớ rõ nha đầu này có cha mẹ ruột đi? Hình như còn có chị gái thường xuyên đưa đón nha đầu này đi làm..."

Du Thanh Vi nghe vậy kinh ngạc nhìn Trần lão gia tử, thầm nói: "Ngài đây tìm hiểu đến cũng quá rõ ràng đi."

Nàng trầm ngâm thật lâu sau, mới dùng ngữ khí trầm thấp nói: "Người trong thôn phóng hỏa đốt đạo quan, hủy hoại đạo hạnh ngàn năm của em ấy, nợ em ấy một mạng. Đại sư công của cháu nói muốn người trong thôn đền một mạng cho em ấy, trộm đổi thiên cơ, hai mươi năm trước đem em ấy đưa đi đầu thai chuyển thế. Nhưng em ấy lại bị chính sách kế hoạch hóa gia đình mạnh mẽ phá thai, thương đến thần hồn, cha mẹ ruột không thể nuôi sống em ấy, đại sư công liền tiếp nhận. Ông nội cháu xuất thân là Âm Dương Đạo, dựa theo đạo thống, sau khi chết phải táng nhập đường Âm chuyển sang Quỷ Tu. Đầu năm nay, cháu đưa linh cữu về quê, lúc tiễn ông nội và ba cháu xuống đường Âm thì gặp phải thây máu... Em ấy vì bảo vệ cháu rời đi mà chết ở đường Âm. Em ấy không biết chính mình đã chết, giờ Tý ban đêm tỉnh dậy, tự nhặt thi cốt của chính mình, bò ra khỏi đường Âm đi ra ngoài tìm cháu..." Nàng cố gắng ngăn chặn nước mắt, quay đầu nhìn Lộ Vô Quy đang nắm chặt lấy tay nàng an ủi, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Chị không sao."

Lộ Vô Quy nhìn ra Du Thanh Vi là cố ý giấu diếm việc cô đã từng đầu thai rồi lại chết thêm lần nữa, kết quả Du Thanh Vi bị người dò hỏi tới cùng, nhắc đến chuyện thương tâm chọc cho Du Thanh Vi khó chịu, tức khắc thực không vui. Cô dẩu miệng nhìn quanh một vòng đám người trong phòng nói: "Du Thanh Vi, chúng ta không cần làm chứng minh gì nữa."

Trần lão gia tử vui tươi hớn hở cười cười nói với Lộ Vô Quy: "Nha, tính tình này thật đúng là không nhỏ, ông chỉ hỏi một câu, có gì đâu mà không vui a."

Lộ Vô Quy hầm hừ nói: "Du Thanh Vi vì việc này mà bị ác mộng mấy tháng, tôi an ủi chị ấy đã lâu chị ấy mới tốt lên, ông hỏi chị ấy này nọ, nếu là tối nay chị ấy lại bị ác mộng, tôi... tôi..." Cô không hại người bao giờ, nên "tôi" nửa ngày cũng không biết phải uy hiếp hù dọa lão Trần như thế nào cho phải.

Đông Lai tiên sinh cũng vui vẻ. Quỷ ông đã gặp nhiều, nhưng Đại Quỷ Yêu đơn thuần như vậy vẫn là lần đầu thấy. Ông đứng dậy cười nói: "Được rồi, đừng tức giận. Tôi đây liền đăng ký làm chứng minh cho cháu." Ông đi đến trước cửa gọi lớn: "Nhị Cẩu."

Bên ngoài có người lớn tiếng đáp lại: "Có mặt!" Thực mau liền có một người trẻ tuổi mặc áo thun quần jeans rách khoảng hai mươi mấy tuổi chạy chậm đến, hướng Đông Lai tiên sinh thưa: "Thúc, gọi cháu hả?"

Lộ Vô Quy nhìn thấy người trẻ tuổi này cư nhiên cũng là một Yêu Linh cẩu chiếm thân thể người, cả kinh đôi mắt đều trợn tròn chớp chớp.

Đông Lai tiên sinh nói: "Đi lấy một hồ sơ biểu mẫu mới, rồi mang Tiểu Lộ đi chụp hình làm một cái chứng minh thân phận."

Người trẻ tuổi kia "Dạ" một tiếng vang dội, đi đến trước mặt Lộ Vô Quy cười lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chào em, tôi gọi là Nhị Cẩu."

Lộ Vô Quy nghe cái tên Nhị Cẩu này thật quen tai, cô nghĩ nghĩ nói: "Tôi nhớ ra rồi, cháu trai của bà Lý bị té chết đuối trong bồn tắm cũng tên là Nhị Cẩu."

Nụ cười của Nhị Cẩu cương ở trên mặt, giống như là bị điểm huyệt.

Du Thanh Vi nhanh đứng dậy, vẻ mặt xin lỗi nói: "Cẩu ca, tiểu muộn ngốc hay nói chuyện như vậy, anh đừng tính toán với em ấy."

Lộ Vô Quy vẻ mặt vô tội nhìn hai người bọn họ, lại quay đầu nhìn một đống người trong phòng, yên lặng không lên tiếng nữa.

Nhị Cẩu nói: "Không có việc gì, Cẩu ca đây không so đo với cô ấy." Lại nói tiếp với Lộ Vô Quy: "Đi theo tôi, tôi mang em đi chụp ảnh."

Lộ Vô Quy nhìn về phía Du Thanh Vi trưng cầu ý kiến.

Du Thanh Vi nói: "Em đi đi."

Lô Vô Quy "dạ" một tiếng rồi mới đi theo Nhị Cẩu, cô vừa đi hai bước thì nhìn thấy Du Thanh Vi đặt balo của cô trên ghế sofa, nghĩ nghĩ thấy không yên tâm, cầm balo lên nhét vào trong ngực Du Thanh Vi, lúc này mới theo Nhị Cẩu đi tới một căn phòng nhỏ bên cạnh trà thính.

Du Thanh Vi vẻ mặt sầu trướng thở dài, đem balo đặt lại trên ghế sofa.

Lộ Vô Quy đi theo phía sau Nhị Cẩu vào một căn phòng nhỏ, bên trong có cái tủ lớn đựng văn kiện, từng ngăn tủ đều phong bùa, tủ này được khóa lại bằng một cái bát quái, bát quái này bên trong hẳn là có cơ quan thuật. Trong phòng còn đặt một cái bàn làm việc, máy in và máy photo, bên cạnh là một máy chụp ảnh.

Nhị Cẩu lấy miếng ngọc hình trụ có khắc đồ đằng* đeo trên cổ xuống ấn vào một khe lõm trên bát quái, tới tới lui lui mà xoay chuyển vài lần, cơ quan bên trong liền vang lên âm thanh chuyển động, sau đó "cạch" một tiếng, bát quái từ một cái tách thành hai cái, cửa tủ liền mở ra.

*Từ "đồ đằng" trong tiếng Trung (hoặc "Totem" trong tiếng Anh) có nghĩa là "vật tổ", "vật tổ" ở đây có thể là các loài động vật hoặc thực vật, các loại thần thú cổ đại... được điêu khắc ra nhằm mục đích tôn thờ, cúng bái hoặc để làm biểu tưởng cho một tôn giáo, một bộ lạc hoặc một đất nước... Vd như: Rồng (Trung Quốc),Chim ưng (Hoa Kỳ),Gà trống (Pháp),Voi (Ấn Độ)...

Lộ Vô Quy trông thấy thật nhiều văn kiện trong tủ, rất nhiều túi hồ sơ còn dán mấy cái nhãn nhỏ lên trên để phân loại.

Nhị Cẩu lấy ra một tờ khai thông tin, ngồi lên ghế làm việc, lại hướng Lộ Vô Quy mời cô ngồi đối diện, hỏi: "Tên họ?"

Lộ Vô Quy dùng tay viết xuống tên của mình trên mặt bàn.

Nhị Cẩu lại hỏi: "Giới tính?"

Lộ Vô Quy nói: "Tôi nhìn đâu có giống nam đâu."

Nhị Cẩu đáp lại: "Đông Lai thúc thúc thoạt nhìn cũng đâu có giống nữ đâu."

Lô Vô Quy "A" một tiếng: "Đông Lai tiên sinh vậy mà là nữ hả? Tôi... Tôi tưởng là... nam chứ!"

Nhị Cẩu liếc Lộ Vô Quy: "Lớn lên có chút khó phân nam nữ mà thôi, em không thấy Đông Lai thúc thúc của tôi có nét đẹp đặc biệt trung tính sao?

Lộ Vô Quy nhỏ giọng nói thầm: "Lớn lên đen thùi lùi trông như Hạo Thiên khuyển, nhìn không thấy đẹp chỗ nào."

Nhị Cẩu "bang" một tiếng đập cây viết lên bàn hỏi: "Cô có còn muốn làm chứng minh không hả?"

Lộ Vô Quy chạy nhanh sửa miệng liên thanh nói: "Đẹp đẹp đẹp." Cô cảm thấy trí thông minh của mình đã tăng lên kha khá, đều sẽ biết gió chiều nào mà theo chiều ấy.

Nhị Cẩu lại hỏi: "Giới tính?"

Lộ Vô Quy hỏi lại: "Tôi hả?"

Nhị Cẩu đáp: "Chắc là hỏi tôi quá?"

Lộ Vô Quy "ờ" một tiếng rồi nói: "Tôi nghĩ anh là nam."

Nhị Cẩu hít sâu một hơi, cố rặn ra một nụ cười: "Tôi hỏi giới tính của cô đó. Công mẫu trống mái cái loại nào a?"

Lộ Vô Quy bấm ngón tay đếm đếm, thầm nói trong lòng: "Đời trước trước còn chưa có định hình đã chết, mình cũng không biết mình giới tính gì nữa, đời trước thì là Quỷ Yêu, cũng giống như đời trước trước kia không rõ giới tính là gì, đời gần đây nhất là con gái... thôi cho là nữ đi..." Cô không tự tin lắm, nói: "Chắc là nữ." Sau đó ánh mắt sáng lên, bổ sung thêm một câu: "Chứng minh nhân dân của tôi viết như vậy."

Nhị Cẩu nhanh nhẹn viết xuống hàng giới tính: "Mẫu!"

Lộ Vô Quy sửa cho đúng: "Là Nữ!". Cô còn viết lên mặt bàn một chữ "Nữ" thiệt to.

Nhị Cẩu tức giận nhìn Lộ Vô Quy, xóa chứ "Mẫu" viết lại thành chữ "Nữ"

Lộ Vô Quy nhìn chữ viết của Nhị Cẩu, cảm thấy chữ viết của hắn giống như là chó bò, cô là quỷ nhưng khi vẽ bùa chữ còn xinh đẹp hơn chữ của Nhị Cẩu nhiều.

Nhị Cẩu lại hỏi: "Địa chỉ?"

Lộ Vô Quy đáp: "Nhà Du Thanh Vi."

Nhị Cẩu nói: "Tôi hỏi địa chỉ nhà em, chứ không phải hỏi em ở nhà ai. Địa chỉ!!!"

Lộ Vô Quy lại nói: "Nhà của Du Thanh Vi a."

Nhị Cẩu dùng sức bóp cây bút trong tay: "Địa chỉ nhà Du Thanh Vi là ở đâu?"

Lộ Vô Quy tâm nói: "Mỗi lần đi đi về về đều là Du Thanh Vi hoặc chị Hiểu Sanh lái xe đưa đón, tôi nào biết địa chỉ ở đâu." Cô lắc lắc đầu, đem hoàn cảnh địa hình xung quanh nhà Du Thanh Vi miêu tả một lần.

Nhị Cẩu vẻ mặt hỏng mất: "Tôi hỏi địa chỉ nhà, địa chỉ nhà a, tôi đâu có hỏi cô hoàn cảnh hay phong cảnh nơi cô sống đâu!!!"

Lộ Vô Quy cũng mau hỏng mất: "Nếu tôi biết địa chỉ thì đâu có cần tốn nước miếng tốn miệng lưỡi miêu tả hoàn cảnh chung quanh cho anh. Tôi tả những cái đặc điểm gần nơi tôi sống cho anh nghe, anh lại phái mấy con chó con ra ngoài tra xét là có thể tìm ra mà. Anh nếu là nói địa chỉ nơi anh sống cho tôi, tôi nhất định sẽ không tìm được, nhưng anh chỉ cần nói cho tôi xung quanh nhà anh có cái gì, trông như thế nào, tôi liền nhất định có thể tìm ra."

Nhị Cẩu đầy mặt hỏng mất nói với Lộ Vô Quy: "Toàn thành phố có 100 triệu dân, 6000km vuông, cô kêu tôi phái chó con đi phố nào hẻm nào tìm nhà cô đây? Mà cô không biết bây giờ ngoài đường toàn là trộm chó hay sao? Tôi còn chưa cưới vợ, đi đâu tìm người sinh chó con để đi tìm nhà cô hả?"

Lộ Vô Quy tức khắc thấy Nhị Cẩu thật đáng thương.

Nhị Cẩu buông bút và tờ khai, đứng dậy nói: "Thôi tới chụp ảnh trước đi"

Lộ Vô Quy đi qua chụp ảnh. Cô từng có kinh nghiệm đi chụp hình làm chứng minh nhân dân, liền xin Nhị Cẩu mấy cọng dây thun trên bàn làm việc, đem tóc mái thật dài kia tóm gọn lại cột thành một chùm ở trên đầu, lộ ra cái trán trơn bóng. Cô vén tóc hai bên ra phía sau tai, nhưng vén không hết được, bèn thắt thành hai bím tóc nhỏ cột hai bên một trái một phải. (Thành đầu 3 chỏm rồi trời ơi 😂😂😂)

Nhị Cẩu trợn đôi mắt nhìn đăm đăm, nhìn đến sắp biến thành chó ngốc. Hắn vội "tách" một tiếng chụp một tấm ảnh cho kiểu tóc không dám khen tặng này của Lộ Vô Quy, lại bằng tốc độ nhanh nhất in ra, đem giấy chứng minh đã đóng dấu tốt dán ảnh lên, đóng thêm dấu chạm nổi, nói với Lộ Vô Quy: "Đi theo tôi!" Hắn khóa tủ hồ sơ lại, dắt Lộ Vô Quy ra ngoài, khóa cửa cẩn thận. Hắn nhanh chóng đi đến sảnh uống trà nơi mấy vị bô lão đang cùng Du Thanh Vi nói chuyện phiếm báo cáo công tác: "Giấy chứng minh đã làm xong. Nhưng thông tin thân phận chưa điền đủ, em giúp điền vào đi. Em ấy nói sống ở nhà em, nhưng lại không biết địa chỉ nhà ở đâu."

Du Thanh Vi "Ừm" một tiếng, nói câu cảm ơn. Nàng tiếp nhận giấy chứng minh cùng tờ khai đăng kí, mở ra giấy chứng minh liếc mắt xem một cái liền thấy ảnh chụp, nháy mắt: "...." Nàng ngẩng đầu lên nhìn Nhị Cẩu nói thầm trong lòng: "Dù cho tiểu muộn ngốc nói chuyện không quá xuôi tai, anh cũng không cần phải trả thù như vậy đi?

Nhị Cẩu nhìn thấy ánh mắt không đúng cho lắm của Du Thanh Vi, toàn bộ thân cẩu đều không khỏe, vẻ mặt hỏng mất kêu lên: "Tôi kêu cô ấy chụp ảnh, cô ấy lại mượn dây thun, tôi có thể không cho mượn sao? Tôi cho cô ấy mượn, cô ấy không nói hai lời liền cột ba cái chùm tóc trên đầu, tạo dáng chụp ảnh đều đã tạo xong, tôi có thể không chụp sao? Này sao lại trách tôi? Sao lại trách tôi hả?"

Nhị Cẩu còn đang ở kích động, Lộ Vô Quy vừa sửa sang tóc vừa đi đến, bồi thêm cho một câu: "Du Thanh Vi, Nhị Cẩu nói Đông Lai tiên sinh là nữ nhưng nhìn không giống nữ, còn hoài nghi em là nam nữa."

Nhị Cẩu nháy mắt chết trân. Hắn cảm thấy toàn bộ cẩu sinh không còn gì đáng để luyến tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.