Chương trước
Chương sau
Hết thảy giãy giụa đều là phí công.

Đại quỷ bị Lộ Vô Quy đè mạnh nhét vào trong túi bùa.

Lộ Vô Quy đem túi vải bùa căng phồng cột lại, xách đến trước mặt đưa cho Tiết Nguyên Kiền rồi nói: "Anh đưa cái này cho Tiểu Đường để anh ấy đưa đến cho Đại Bạch!" Cô nói xong liền nhìn quanh một vòng bốn phía, thấy một con đại quỷ khác đã bị Tiết Nguyên Kiền bắt được, xoay người liền hướng con đại quỷ còn lại đánh tới.

Con đại quỷ cuối cùng nhìn thấy hai con kia đã bị bắt, không dám cùng Tả Tiểu Thứ triền đấu nữa, nhảy một phát liền trốn vào trong hoạch.

Lộ Vô Quy đi vòng quanh khẩu hoạch rồi lại leo lên phía trên nhìn nhìn, phát hiện con đại quỷ này trốn đến không lộ ra một chút nào. Mặc kệ quỷ là bám vào thân thể người sống hay là bám vào đồ vật đều gọi chung là quỷ bám thân, Lộ Vô Quy cảm thấy việc gộp chung tên để gọi quỷ bám vào đồ vật và quỷ bám vào người có hơi khập khiễng, bởi vì quỷ bám vào đồ vật dễ đối phó hơn nhiều, đồ vật là vật chết, không phải lo lỡ chân đá chết đồ vật a.

Cô lùi về phía sau vài bước, thấy chỉ đại quỷ kia gắt gao ôm lấy hoạch, cảm thấy chút khoảng cách này mình đá một chân khẳng định không đủ, lại lùi, lại lùi, một đường lùi đến bên cạnh phù trận, lúc này mới bằng tốc độ mau nhất chạy về phía hoạch, sau đó nâng lên chân hung hăng đá một cái vào thân hoạch.

Một tiếng giống như như là tiếng chuông rung vang, quỷ kia hú lên tiếng huýt gió thê lương từ trong hoạch văng ra, hung hăng đụng mạnh vào phù trận và phù kỳ phía đối diện Lộ Vô Quy, lực độ va đập lớn đến nỗi khiến cho phù kỳ treo trên trần nhà cũng bị rớt xuống, quỷ kia đương trường tán thành sương mù.

Dực Di đại sư đang đứng bảo vệ một phương, thấy phù kỳ rơi xuống mặt đất làm cho phù trận lộ ra một cái lỗ hổng, ông vội la lên: "Không tốt!" liền gỡ tràng hạt đang đeo trên cổ xuống ném về phía đại quỷ. Tràng hạt của ông vừa ném ra liền nghe Lộ Vô Quy la: "Đại quỷ của tôi---", cô xông lên tát bay tràng hạt, đại quỷ thấy thế quỷ hình đều không thèm tụ, phóng thẳng đến bàn cách nó gần nhất, hiển nhiên ý đồ là muốn bám thân vào người để bỏ trốn.

Dực Di đại sư gấp đến độ cất bước chạy vội đến, mới vừa chạy hai bước liền có một đạo thân ảnh so với ông còn nhanh hơn vọt đến phía sau đại quỷ kia một phen túm chặt lấy nó.

Đoàn sương quỷ bị Lộ Vô Quy túm chặt kéo ra ngoài nháy mắt ngưng tụ thành quỷ hình. Nó kinh hoảng thất thố giơ lên chân trước chộp lên cái bàn, hai móng vuốt để lại trên bàn vết cào thật sâu, nhưng vẫn không thể ngăn được số mệnh bị túm trở về.

Người ngồi ở bàn cách đại quỷ gần nhất kia còn có thể tinh tường thấy được vẻ mặt hoảng sợ cùng sự tuyệt vọng trong ánh mắt của nó cùng với trơ mắt mà nhìn nó bị lôi từ trên bàn ném xuống đất, lại thấy một cô gái không đến hai mươi tuổi dùng một cái túi vải bùa màu vàng trùm lên đầu rồi nhét nó vào trong túi xách đi. Toàn bộ quá trình, đại quỷ thoạt nhìn rất lợi hại này tựa hồ liền phản kháng cũng quên mất...

Mấy con oán quỷ kia giống như bị dọa sợ, từng đoàn âm khí không ra hình người đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Lộ Vô Quy cảm thấy mỹ mãn mà đem ba cái túi vải bùa nhốt quỷ nhét vào tay Tiết Nguyên Kiền, lại giao đãi một câu: "Mang cho Đại Bạch nha." Cô nhảy nhót trở lại bên người Du Thanh Vi, vui rạo rựa nói: "Du Thanh Vi, em bắt xong ba con đại quỷ rồi nè."

Du Thanh Vi sâu kín nhìn Lộ Vô Quy, nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng. Nàng nhặt tràng hạt mà Lộ Vô Quy tát bay rớt trên mặt đất lên, nâng hai tay đưa trả cho Dực Di đại sư, thay Lộ Vô Quy hướng Dực Di đại sư bồi tội.

Dực Di đại sư hòa khí cười cười, nhận lấy tràng hạt, hướng Cẩm Trần đạo trưởng, Thanh Sơn đạo trưởng nhẹ gật đầu rồi xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Cẩm Trần đạo trưởng, Thanh Sơn đạo trưởng cũng bước ra khỏi phù trận quay người đi về chỗ ngồi.

Du Thanh Vi hướng về những người ứng tuyển của các nhà khác hơi cúi người ôm quyền, lãnh Lộ Vô Quy, Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ thoái lui đến phía ngoài phù trận.

Không có ba con đại quỷ quấy phá, những nhà khác nhẹ nhàng đem oán quỷ rửa sạch.

Mấy nhà khác tâm tình có nhẹ nhàng thoải mái hay không, Du Thanh Vi cũng không để ý cho lắm, sau khi hoạch được rửa sạch sẽ, Quý Lưu Quân cười như không cười đi đến trước mặt hỏi nàng: "Tiểu Thanh Vi, khi nào rảnh a? Quý tỷ tỷ đến nhà tìm cô chơi."

Du Thanh Vi cười đáp: "Quý tỷ tỷ hẹn tôi, tôi dám hẹn khi khác sao? Nhưng hôm nay tôi thật sự có hẹn, nên ngày mai chờ ngài đại giá nha."

Vòng tỷ thí thứ nhất chỉ là khởi động làm nóng, kết quả tỷ thí ai thắng ai thua cũng không có nhắc đến, ai cao ai thấp mọi người chính mình tự đánh giá.
Yến Thính Vũ lên sân khấu, đối với vòng tỷ thí thứ nhất liền cái tổng kết cũng không có, trực tiếp tuyên bố tiến hành đợt tỷ thí thứ hai – rút thăm chọn nhiệm vụ, yêu cầu trong một tháng phải hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành sẽ bị đào thải.

Nhiệm vụ tỷ thí đặt trong sáu phong thư, sáu người ứng tuyển của sáu nhà lên đài, mỗi người chọn một phong.

Du Thanh Vi đối với lưu trình của Hiệp Hội tương đối hiểu rõ, sau khi xuống đài liền trở về chỗ ngồi, lấy ra hai hộp danh thiếp, một hộp đưa cho Tiết Nguyên Kiền, một hộp đưa cho Tả Tiểu Thứ.

Tả Tiểu Thứ mở ra hộp danh thiếp nhìn nhìn, thấy đó là danh thiếp mới được làm riêng cho chính cô, dòng đầu tiên trên cùng viết: Văn phòng Sở sự vụ phong thủy, dòng thứ hai là tên của cô, dòng thứ ba là số điện thoại, không email, không địa chỉ, không chức vụ! Cô nhìn danh thiếp trên tay Tiết Nguyên Kiền, cũng không có hơn được một chữ nào. Tả Tiểu Thứ lật lật danh thiếp trong tay hỏi Du Thanh Vi: "Du lừa đảo, đây là danh thiếp tư nhân hay danh thiếp nhà nước vậy hả?"

Du Thanh Vi nhướng mày, ném ra một cái biểu tình mang ý nghĩa "chị nói thử xem" cấp cho Tả Tiểu Thứ rồi nói: "Tiệc trà bánh cùng tiệc buffet ở chỗ của Yến Thính Vũ rất không tồi." Nàng vừa dứt lời thì Yến Thính Vũ ở trên đài cũng giới thiệu vị trí nhà ăn cho mọi người, sau đó Yến Thính Vũ lui xuống, mấy ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa cũng sôi nổi đứng dậy, tụm nhóm với nhau hướng trà thính ở hậu viện đi tới. Mấy vị ngồi chủ tọa đã rời đi, mấy người trong nghề, khách hàng cũng sôi nổi đứng dậy, không ít người còn hướng nàng bên này đi tới.

Du Thanh Vi nói với Tiết Nguyên Kiền: "Anh Kiền, anh và Tiểu Thứ tập làm quen xã giao với những người này, sau này chạy ngoại vụ ở ngoài sẽ không thiếu cùng bọn họ giao tiếp."

Tiết Nguyên Kiền gật đầu đồng ý.

Du Thanh Vi nói tiếp: "Ở đây đông người, tôi không thể để tiểu muộn ngốc ở lại." Nàng nói xong liền đứng dậy nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, đi thôi." Nàng xách balo của Lộ Vô Quy lên, nắm lấy tay Lộ Vô Quy chậm rãi mà đi về hướng hậu viện, để những người trong đại sảnh cho Tiết Nguyên Kiền và Tả Tiểu Thứ ứng phó.

Vòng qua núi giả và thảm thực vật nhân tạo, Du Thanh Vi xa xa nhìn thấy mười mấy ông lão đang ngồi uống trà trong trà thính, mấy tiểu bối ngày thường chạy theo phía sau bưng trà rót nước đều không thấy một người.

Du Thanh Vi nhớ trước kia khi ông nội còn trên đời, nàng cũng thường đứng bên cạnh bưng trà rót nước, không khỏi cảm thấy hơi có chút chua xót.

Nàng dẫn Lộ Vộ Quy đến phía ngoài trà thính, ở đình hóng gió ngồi xuống, nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, em ngồi ở ngoài chờ chị nha." Thấy Lộ Vô Quy lo lắng nhìn mình, nàng cười sờ sờ đầu Lộ Vô Quy nói: "Đừng lo lắng, em ngồi chờ ở ngoài này là đã giúp chị làm một chuyện lớn rồi."

Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng rồi nói: "Du Thanh Vi, chị có vẻ khẩn trương."

Du Thanh Vi nhẹ giọng cười cười: "Cũng còn tốt, trước kia ông nội là đương gia, mọi việc đều có ông chống đỡ, hiện tại đều phải dựa vào chính mình, lần đầu tiên chính thức cùng mấy ông lão chức cao nói chuyện, khó tránh khỏi có điểm thấp thỏm."

Lộ Vô Quy cảm thấy mình hẳn là nên cổ vũ Du Thanh Vi một chút, vì thế liền nói: "Cố lên!"

Du Thanh Vi mỉm cười: "Không phải chuyện gì quá khó khăn, không cần nghiêm túc như vậy đâu." Nói xong liền xoa xoa cái đầu tóc ngắn lộn xộn của Lộ Vô Quy, xoay người đi vào sảnh. Lộ Vô Quy kiểu tóc nguyên bản là kiểu ngắn ngang tai nhìn vô cùng trẻ trung tươi mát, cô và Trang Hiểu Sanh đều bận rộn, không có thời gian đi cắt tóc thường xuyên, bất tri bất giác để dài đến như hiện tại, sau đó, cô chết dưới đường Âm, kiểu tóc liền vẫn luôn như cỏ dại mọc lan tràn. Cũng may chất tóc của Lộ Vô Quy mềm mượt, không có biến thành cái ổ gà.

Du Thanh Vi đi vào sảnh, thấy Hội trưởng Hiệp Hội là Yến lão gia tử, Phó hội trưởng Thanh Sơn đạo trưởng, Hạ lão gia tử cùng tám vị quản lý trong đó có sáu nhà Quý, Trần, Bạch, Lý, Mặc, Giang và Vô Tâm đạo trưởng, Đông Lai tiên sinh đều đã có mặt. Nàng khách khí hướng về những người đó chào hỏi.

Yến lão gia tử cười nói: "Thanh Vi tới rồi a." Lại nhìn hướng Lộ Vô Quy ngồi ngoài đình hóng gió đang nhìn ngó xung quanh kia hỏi: "Lộ tiểu hữu sao lại không tiến vào?"

Du Thanh Vi đáp: "Em ấy không rành thế sự, cháu lo lắng em ấy mạo phạm đến các vị lão gia nên không để cho em ấy vào đây."

Hạ lão gia tử nói: "Có cái gì mà mạo phạm hay không mạo phạm, đem người ném bên ngoài còn nhìn ra cái gì, mau gọi vào đây đi." lại nói tiếp: "Cháu cũng đừng có đứng đấy, ngày xưa thấy cháu như một con khỉ nhỏ, hôm nay sao tự nhiên lại quy củ như vậy?"

Du Thanh Vi cười cười: "Hạ gia gia đã nói vậy thì cháu đành kêu người vào a, nhưng mà cháu nói trước, tiểu muộn ngốc nếu có nói lời nói gì mạo phạm, ngài không được so đo với em ấy đó."

Hạ lão gia tử tức giận trừng mắt nhìn Du Thanh Vi: "Đi kêu vào đi!"

Du Thanh Vi xoay người hướng ra ngoài gọi: "Tiểu muộn ngốc." Nàng thấy Lộ Vô Quy nhìn mình, liền ngoắc ngoắc quạt xếp trong tay.

Lộ Vô Quy nhìn thấy Du Thanh Vi kêu cô đi vào, liền từ ghế trên đình hóng gió đứng dậy, một đường chạy chậm vọt vào trong trà thính, vui vẻ kêu lên: "Du Thanh Vi, chị kêu em à." Bộ dáng vui vẻ chạy như bay lại đây chỉ kém không có vẫy đuôi.

Du Thanh Vi dẫn Lộ Vô Quy tiến lên nói: "Vị này chính là Yến Hội trưởng, Yến lão gia tử."

Lộ Vô Quy cẩn thận nhìn nhìn ông lão trước mặt, cô nhận ra người này là ông nội của Yến Thính Vũ, liền hô thanh: "Lão Yến."

Yến lão gia tử bị một tiếng "Lão Yến" này kêu cho sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, tự nhủ trong lòng: "Cũng không có gọi sai nha." liền "Ừ" một tiếng đáp lại.

Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy, nghĩ đến Lộ Vô Quy đều là như thế gọi người khác, ông lão ở tiệm bán quan tài cũng bị em ấy kêu thành "Lão mắt quỷ", nàng tuy cảm thấy có chút nghẹn lời, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng lại giới thiệu Hạ lão gia tử: "Đây là Hạ lão gia tử, ông của Hạ Nhan Hi."

Lộ Vô Quy ngoan ngoãn chào: "Chào Lão Hạ."

Có "Lão Yến" làm gương phía trước, Hạ lão gia tử rất bình tĩnh gật đầu.

Du Thanh Vi dẫn Lộ Vô Quy hướng mọi người giới thiệu một lượt, đến lượt Đông Lai tiên sinh, Lộ Vô Quy ngơ ngác há hốc mồm, lời nói đến bên miệng lại nghẹn trở về, vẻ mặt xin giúp đỡ nhìn Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi hỏi: "Làm sao vậy?"

Lộ Vô Quy cau mày nhìn Đông Lai tiên sinh ăn mặc một thân quần áo Trung Sơn màu trắng kia, rõ ràng là thân người nhưng bên trong lại là một con cẩu, cô nhìn Du Thanh Vi, cảm thấy một trận rối rắm, cô nghẹn nửa ngày, thật sự không có biện pháp nào hướng một người có hồn phách của cẩu cẩu chào hỏi. Đông Lai tiên sinh này hẳn là một con đại cẩu Yêu Linh chiếm thân thể của người. Đông Lai tiên sinh nếu chiếm thân thể của người, thì nguyên chủ của thân thể này sẽ mất đi thân thể của chính mình, rất có khả năng sẽ không còn nữa. Yêu Linh đoạt thân thể người, đây là hại người. Bất quá còn có hai trường hợp Yêu Linh chiếm thân thể người nhưng không bị xếp vào dạng hại người, một là Yêu Linh đó thông qua luân hồi, trực tiếp mang theo yêu lực đầu thai thành thai nhi của con người, hai là "mượn xác hoàn hồn". Đây là hai loại trường hợp không hại người mà vẫn có được thân thể người.

Cô cảm thấy chính mình ở trong tình huống cái gì cũng chưa hiểu rõ, không cần nói lung tung vẫn tốt hơn, vì thế chào một tiếng: "Đông Lai tiên sinh." rồi vòng qua bên cạnh Du Thanh Vi, im lặng không lên tiếng nhìn nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.