🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếng chuông dồn dập vang lên.
"Alo?", Triệu Tường vội ấn đồng ý nhận cuộc gọi.
Im lặng một hồi, cậu trả lời, "...Được."
Đặt điện thoại xuống, Triệu Tường trên đà hưng phấn ngồi ngốc một hồi. Người gọi đến là Yến Giang, bảo cậu đến Hội trường lớn XX, ở đó đang diễn ra sự kiện quỷ quái.
Đi hay không đi?
Đi thì càng đến gần với chân tướng hơn, đồng nghĩa với việc gặp nguy hiểm. Không đi...chẳng lẽ sẽ không có nguy hiểm gì sao?
Triệu Tường bắt đầu cười nhạo bản thân, sao thế này, nếu đã quyết định đối đầu với ngôi trường này thì sao có thể lùi bước được? Lo lắng an nguy làm cái gì, mấy loại nguy hiểm đó sao có thể so với sự đáng sợ của trường học.
Triệu Tường thay một chiếc áo sơmi, mang giày, kiểm tra lượng pin điện thoại, chào bạn cùng phòng rồi đi.
Lỗ hổng trong cái chết cực kì khó tìm, có thể trong lúc lơ đễnh đã bỏ qua, có khi nó vẫn luôn ở ngay cạnh bạn, nhưng bạn lại dễ dàng xem nhẹ nó.
Áo sơmi trắng là để chuẩn bị cho việc phát hiện những vết tích lạ, như mực, nước, máu.
Mang giày dây là để tiện cho việc chạy, hơn nữa phải là giày đá banh, ai mà biết được sẽ đụng vào trường hợp nào chứ.
Điện thoại càng quan trọng, cho dù không có tín hiệu cũng có thể làm công cụ chiếu sáng.
Triệu Tường nghĩ một hồi vẫn không đem theo dao gọt trái cây loại nhỏ mua hôm nọ, bọn quỷ đó chắc sẽ không sợ mấy thứ kiểu này, chẳng làm chúng đau được, nói đúng hơn là chẳng có vật nào làm chúng bị thương được.
Lỗ hổng trong cái chết, chính là đường sống duy nhất của mọi người.
Hít sâu không khí lạnh của ban đêm, Triệu Tường dằn nỗi lòng xuống dưới, không còn hồi hộp như lúc mới nghe điện thoại xong nữa, tuy nói là quân đến tướng chặn nhưng cậu biết rõ bản thân không có cách để chống lại bọn chúng, chỉ có trí tuệ mới có thể cứu lấy bản thân...cứu người khác.
Triệu Tường cười khổ, Yến Giang bảo mình là người tìm đường chết, rất muốn chết nên mới chủ động lao vào các sự kiện quỷ quái.
May mà còn có Yến Giang. Hai người thì tỉ lệ sống sót vẫn cao hơn so với một người mà.
Ừm, sự kiện xe buýt kia chỉ có mình cậu tham gia, lần này có thêm đồng bọn, chắc sẽ sống sót thôi!
Vậy thì phân tích thông tin tình báo lần này đi.
Đầu tiên là địa điểm diễn ra, hội trường lớn, còn là ban đêm.
Tại sao lại là ban đêm, là vì bọn quỷ thích sao? Triệu Tường biết thời gian trong ngày với việc xuất hiện của bọn quỷ chẳng liên quan gì đến nhau, chúng không sợ ban ngày. Nếu vậy thì phải nhớ kỹ yếu tố "ban đêm", tuy rằng không biết nó có liên quan gì không.
Vì sao lại là hội trường lớn? Có ý nghĩa gì đặc biệt không? Yến Giang nói sự kiện quỷ quái đang diễn ra ở đó. Nó cách đây không xa, qua dãy phòng học này là tới.
...ơ mà khoan.
Sao Yến Giang biết chỗ đó đang có chuyện? Cẩn thận nhớ lại thì anh ta dùng từ đang xảy ra, chẳng lẽ anh ta đang vướng vào sự kiện quỷ quái đó? Có vậy mới biết chắc thời gian và địa điểm.
Triệu Tường vội chạy đến hướng hội trường lớn, đến lúc thấy cánh cổng màu đỏ của nó mới dừng lại. Nhìn cánh cổng đóng chặt cậu lại không biết nên làm gì, cứ thế đẩy cửa đi vào, hay là đứng chờ bên ngoài?
Nhưng mà ở trong đang diễn ra sự kiện quỷ quái! Cũng không biết ở trong có bị ảnh hưởng gì không, hai là gọi xác nhận lại?
Nghĩ đến đây thì Triệu tường lấy điện thoại ra, cậu chợt khựng lại.
Sao mình ngu vậy ta, nếu Yến Giang có thể gọi thông báo cho mình thì trước mắt ở trong vẫn an toàn, hơn nữa, sự kiện này còn không chặn sóng. Mình ngáo dễ sợ, chưa bắt đầu đã bị doạ rồi.
Cậu đẩy cửa đi vào. Nghênh đón cậu không phải không gian tối đen như dự đoán mà là ánh sáng như ngọc từ ngọn đèn của đại sảnh.
"Ơ..."
Trong chớp mắt đại não Triệu Tường dừng hoạt động, vốn tưởng cũng lại gặp cảnh tối như mực nhưng ai ngờ ánh sáng lại đầy đủ vậy, trên sân khấu sáng trưng. Hội trường rất lớn, thảm trải sàn đỏ tươi, hàng ghế xếp ngay ngắn kéo dài đến cuối hội trường. Tình hình cũng không giống hiện trường đang diễn ra sự kiện quỷ quái lắm.
"Triệu Tường!"
Triệu Tường nhìn về phía phát ra âm thanh, trên sân khấu, Yến Giang và vài người nữa đang nhìn cậu. Triệu Tường vội vàng đi lên.
"Sao nó lại thế nào?", cậu ngây ngô hỏi, mong muốn làm rõ tình hình.
Không đợi Yến Giang mở miệng một người đã vội hỏi, "Sao cậu có thể vào đây?"
Hỏi vô nghĩa, Triệu Tường không trả lời, cẩn thận quan sát người này một lần.
Tính luôn cậu thì có tổng cộng sáu người. Đối diện là Yến Giang, bên trái anh là một thiếu nữ có ngoại hình bình thường, đeo mắt kính, cũng đang quan sát cậu. Bên cạnh cô là một nam sinh cao gầy, có vẻ là người thích nhìn từ trên cao xuống, ngoại hình giống tiểu bạch kiểm (*). Bên phải Yến Giang là một người thấp bé mũm mỉm, điểm hấp dẫn của cậu ta không phải là gương mặt tròn trịa mà là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, ngoại hình của người này...rất đặc biệt, Triệu Tường chỉ có thể nói vậy. Cuối cùng là nam sinh vừa lên tiếng, ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng mà khuôn mặt đó, nói sao nhỉ, không dễ có ấn tượng, rất bình thường, nhìn qua chớp mắt cái đã quên rồi.
Mấy người này làm Triệu Tường có cảm giác không thân thiện lắm, cũng không biết là vì ngoại hình đặc biệt hay sao, mà trừ thiếu nữ đeo kính thì mấy người khác đều thuộc loại ngoại hình tràn đầy ấn tượng. Đương nhiên, vị cuối cùng thì thuộc hàng khá bình thường.
Tự nhiên phải đối mặt với một nhóm người, trong thời gian ngắn Triệu Tường cũng không biết phải nói gì nên đành giữ im lặng.
"Này, tôi hỏi cậu đó!", người nọ lại nói, chắc vì Triệu Tường không để ý nên lòng tự trọng bị tổn thương, gương mặt bỏ bừng ém cơn tức xuống.
"Hỏi nhảm, không phải giờ tôi đang ở trong rồi sao.", Triệu Tường bình thản trả lời.
"Ý cậu ta là sao chỉ có mỗi cậu vào được?", tiểu bạch kiểm đứng bên trái không vui nói, có thể thấy tính kiên nhẫn của cậu ta rất kém.
"Sao tôi biết được, vào được thì vào thôi.", Triệu Tường cũng không thể hiện cảm xúc, bình bình trả lời.
"Duma!", tiểu bạch kiểm nhịn không được, tiến lên xách áo Triệu Tường, lúc này Yến Giang mới chen vào ngăn lại, tiểu bạch kiểm nhìn anh có vẻ hơi e ngại, không cam lòng buông tay, trừng mắt liếc Triệu Tường một cái.
Triệu Tường hơi ngạc nhiên nhìn anh, anh ta đã làm gì mà để cậu tiểu bạch kiểm này phải kiêng kị anh vậy.
Thực chất các biểu hiện vừa rồi của Triệu Tường là do cậu cố tình làm ra, tuy bình thường cậu không thuộc dạng người nhiệt tình nhưng cũng không lãnh đạm lắm, những câu hỏi như vậy đều sẽ lịch sự đáp lại. Tuy nhiên, trong hội trường trống rỗng mang tới cảm giác tử vong này Triệu Tường đành phải thăm dò bọn họ.
Cũng không phải là nghi ngờ mọi người, chỉ là cần phải nắm được đặc điểm tính cách, tình trạng nhận thức của mỗi người. Hành vi của Triệu Tường cũng giúp cậu nhận ra suy nghĩ và thái độ bọn họ không giống như.
Đầu tiên là người vừa lên tiếng, nhìn tưởng như là người bình thường nhưng cậu ta lại nắm rất rõ tính tình những người khác, lúc nói còn hơi liếc về phía cậu tiểu bạch kiểm cao gầy, gương mặt xem trò vui, tựa như cậu ta biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì vậy.
Kế tiếp là tiểu bạch kiểm cao gầy, thời điểm ra tay còn theo bản năng nhìn về phía Yến Giang, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng có vẻ rất sợ anh. Sao cậu ta lại sợ anh, lúc trước bọn học biết nhau à?
Cuối cùng là nam sinh có gương mặt mập mạp, cậu ta không để ý cuộc đối thoại, chỉ lo quan sát hội trường, hai con mắt thường ánh lên vẻ hoang mang, khó hiểu.
Chỉ có mỗi thiếu nữ kia là có vẻ bình thường, đôi mắt sau cặp kính mang theo tia ngây thơ và ngại ngùng, trong khoảnh khắc tiểu bạch kiểm lao lên còn sợ hãi rụt người lại, phản ứng hơi chậm chạp.
"Được rồi, cũng không để ý tình trạng hiện tại thế nào. Tôi gọi Triệu Tường đến, không cần nghi ngờ cậu ta.", Yến Giang nói với bọn họ, rồi quay lại nói với Triệu Tường, "Cậu nhìn xem, hội trường này có chỗ nào...không khác thường.", nói xong còn lén nháy mắt với cậu, như nói "không cần thăm dò".
Triệu Tường nhận được ánh mắt của anh cũng làm nhìn xung quanh, quan sát toàn bộ hội trường, giờ mới thấy trên cái bàn lớn ở giữa có một người nằm úp sấp.
Người này nằm gục trên đó không nhúc nhích, giống như đang ngủ ngon. Triệu Tường nhìn về phía Yến Giang, anh ta lắc đầu, có vẻ cũng không rõ.
Triệu Tường đi đến đó, đứng bên cạnh gõ gõ mặt bàn, người đó ngẩng đầu, dưới lông mi là đôi mắt đỏ tươi.
Triệu Tường muốn bỏ chạy lập tức, phản ứng đầu tiên của cậu là: đây là quỷ! May mà cậu dừng kịp thời, không xoay người chạy thật, không thì mặt mũi mất hết rồi.
Có lẽ là vì ngủ không đủ giấc, đôi mắt tràn đầy tơ máu nổi giận nhìn chằm chằm cậu, gương mặt cũng xem như anh tuấn, chỉ là hơi cứng rắn. Trong nhất thời Triệu Tường cũng không nói gì, cậu có cảm giác người này hơi kì lạ, cảm giác này sinh ra từ tận trong cơ thể, chẳng lẽ người này là điểm mấu chốt trong sự kiện quỷ quái này sao?
"Triệu Tường, sao thế?", bên kia vang lên giọng của Yến Giang, âm thanh này cũng nhắc nhở cậu nhìn chằm chặp vào người khác là hành động không lễ phép.
"Xin lỗi, đã làm gián đoạn giấc ngủ của cậu rồi, nhưng cậu có biết tình huống hiện tại là gì không?", Triệu Tường áp chế cảm giác kì quái trong lòng, nói với nhìn thanh niên có vẻ tỉnh một chút rồi này.
Người nọ vẫn dùng gương mặt không cảm xúc nhìn cậu, đột nhiên lại nhảy dựng lên, biểu cảm trên mặt đổi hết, vừa cười vừa nói, "Ui ui, xin lỗi, xin lỗi nha, tôi vừa tỉnh ngủ, cho hỏi đây là tình huống gì?", nói xong còn nghi hoặc nhìn những người khác. Không đợi Triệu Tường nói, cậu ta lại bật dậy, "A! Người ta đi đâu hết rồi!", nói xong thì lao về phía cửa chính, ầm một cái, tiếng gào thảm thiết vang lên.
Triệu Tường đi qua, bất đắc dĩ đỡ cậu ta dậy, cậu không nghĩ là người này lại biến hoá lớn thế, thật giống có hai nhân cách. Cậu biết có nhiều người bị gắt ngủ, lúc mới hay tức giận, nhưng biểu hiện của người này dường như không chỉ đơn thuần là cáu khi phải thức dậy, ánh mắt của cậu ta lộ rõ ý định nhào vô thịt mình.
"Đừng cố gắng, không ra được đâu, chúng ta bị nhốt ở đây rồi."
Nghe được lời của Triệu Tường, người đang xoa xoa đầu bỗng ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn cậu, có vẻ nghe không hiểu ý trong lời cậu. Một hồi sau cậu ta mới đáp lại, "Hả? Nói vậy có ý gì?"
"Không tin thì thử đi.", Triệu Tường không giải thích nhiều, để cậu ta tự đi đập cửa.
Cửa không lung lay xíu nào, người đó nóng nảy lên, chạy đến mở thử từng cửa, thấy đúng như lời Triệu Tường nói mới thẫn thờ trượt ngồi trên đất.
(*) Tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống ăn bám người khác hoặc được bao nuôi, thường dùng với ý châm biếm.-nguồn: Vườn hoa của Bạch Trà, bài từ ngữ mạng, từ thường dùng,...
- -Hết chương 1--
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.