Ngô Khả như bay trên gió mà chạy.
Vừa rồi, đó hẳn là Diệp Mông Dương. Sao cô ấy lại đi vào đó...
Ngô Khả không nhớ được cách mình đến đây, vừa mở mắt ra đã thấy khung cảnh xa lạ rồi, nơi này không có trong ký ức của hắn. Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là bị bắt cóc, nhưng để làm gì? Nhà hắn không gia cảnh, không giàu có, hơn nữa xung quanh cũng không có ai, hắn chỉ có một mình ở đây. Đến lúc chạm vào balo trên vai hắn mới xác định đây không phải là bắt cóc, tiền mặt và thẻ căn cước đều còn nguyên, kể cả điện thoại. Hắn khó hiểu, ai lại làm cái việc không có mục đích này, đưa hắn tới đây làm gì?
Đi trong một con hẻm nhỏ, tuy xung quanh tối đen nhưng may mà Ngô Khả có mang đèn pin, hắn vốn mang để phòng khi cần đến thôi, ai ngờ đâu thật sự phải dùng. Ánh sáng từ đèn pin không sáng như ban ngày, nhưng cũng đủ để soi đường rồi. Hắn không sợ hãi chút nào, tuy là không biết sao mình lại ở đây nhưng tới giờ vẫn chưa có người nào tới canh chừng hắn, ít nhất ở thời điểm này hắn vẫn còn an toàn. Có lẽ tên đó phát hiện hắn không phải công tử nhà giàu nên bỏ hắn ở đây đi mất rồi, chỗ này một bóng người cũng không có, hắn nên nhanh chóng tìm một người để hỏi đường thì hơn, hắn không rõ nơi này là đâu, ngoại thành sao?
Lại đi qua thêm một con hẻm nữa, Ngô Khả cuối cùng cũng thấy được một không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-truong-hoc/456557/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.