Diệp Mộng Dương vừa bước lên bậc thang đã nghe tiếng "kẽo kẹt", cô giật mình, thì ra là cầu thang làm từ gỗ, hồi trước người ta chuộng cái này sao?
Bởi vì lâu ngày không có người ở nên gỗ cũng biến chất, bước lên một cái thì sẽ có một tiếng "kẽo kẹt" vang lên hết cả hồn, cứ không chịu nổi vậy. Ác liệt hơn là Diệp Mộng Dương đang mang giày cao gót, bước trên sàn nhà thôi đã muốn vỡ vụn rồi, âm thanh so với người khác đi cũng to hơn, mang giày cao gót bước lên cầu thang còn có âm thanh vang vang, giống như ruột cầu thang bị rỗng vậy.
Có sao không nhỉ, đi sẽ không ngã chứ.
Cô quay đầu nhìn lại nơi mình từng bước qua, sau lưng quá tối lại còn mờ, lúc này chỉ có thể dựa vào ánh trăng bên ngoài chiếu vào chứ điện ở đây đã bị ngừng cung cấp từ lâu. Cô lại tiếp tục hối hận, có lẽ không nên vội vã như vậy, đợi đến lúc trời sáng cũng có thể thám hiểm mà, tuy đi bây giờ có không khí hơn. Hay là bây giờ quay lại...
Diệp Mộng Dương nhìn hành lang sau lưng tối thui, đi tới hay đi lùi đều phải bước qua con đường không ánh sáng, chẳng thà đi tiếp về phía trước còn hơn. Cô lại tiếp tục tiến lên.
Đã là tầng mấy rồi?
Cô đếm thầm trong lòng, hẳn là tầng bốn. Cô nhớ căn nhà này cùng lắm chỉ có bốn tầng, phía trên cũng không có sân thượng.
Quả nhiên trên tường ở góc cầu thang viết "4", ánh trăng từ bên ngoài soi vào ngay đúng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-truong-hoc/456556/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.