Lúc Vương Hủ trở lại văn phòng thám tử đã là hai giờ sáng. Bấy giờ, Miêu Gia đang nằm nhắn tin trên sô pha.
"Ta thật sự không biết nên đánh giá về ngươi như thế nào. Ta thấy ngay cả Shakespeare cũng không làm được như ngươi. " Vương Hủ không cần suy nghĩ gì mà nói ra ngay một câu như vậy.
(Shakespeare là tác giả nổi tiếng người Anh. Ông là người viết nhiều vở kịch nổi tiếng như Romeo & Juliet, Hamlet...)
"Ngươi quá khen. Chuyện này chủ yếu nghiêng về khả năng phát huy nên biểu hiện của ngươi mới là yếu tố quyết định. Mà ngay từ lúc mới bắt đầu, ta đã rất tin tưởng ngươi." Miêu Gia trả lời.
"Vậy ta phải làm sao bây giờ? Hiểu lầm này quá lớn, trong khi ta không thể giải thích. Nếu ta giải thích khiến nàng tin thì không chừng nàng sẽ lập tức xé xác ta mất."
"Không sao đâu. Dù gì nàng cũng không cho ngươi một câu trả lời thuyết phục, thế nên chẳng thể giải quyết được chuyện gì."
"Ngươi đã dự đoán đến chuyện này rồi sao?"
"Đương nhiên, ta đã cân nhắc đến điều đó ngay từ lúc viết thư."
Vương Hủ không biết phải nói gì.
"Tốt nhất phải giữ bí mật. Ta nghĩ càng ít người biết chuyện này càng tốt."
"Yên tâm, trừ những người trong cuộc như chúng ta thì còn có Tề Băng biết chuyện này. Nhưng hắn chỉ biết ta bảo ngươi thổ lộ mà không biết nội dung cụ thể trong thư. Hắn muốn tuyên truyền thì cũng chẳng thể tuyên truyền gì đâu."
Nghe xong, Vương Hủ nhảy dựng lên: "Cái gì? Ngươi nói cho hắn biết rồi à!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757049/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.