Từ đỉnh núi nơi bọn Triển Chiêu đứngnhìn xuống, thấy được một ngôi miếu hương khói rất vượng trên đỉnh núiđối diện cách một khe núi.
Ngôi miếu đó mái đen tường đỏ, nhìnthoáng qua rất giống một vị trạng nguyên vừa đỗ đạt mặc áo gấm đỏ đội mũ trạng nguyên. Không cần phải hỏi, đây ắt là miếu trạng nguyên!
Luồng khói khi nãy bọn họ đứng trongrừng nhìn thấy đúng là khói nhang từ trong miếu trạng nguyên, chỉ làluồng khói này thật sự có chút kinh khủng.
Khói nhang đèn bình thường cũng khôngđến mức cách cả một khe núi cũng thấy được. Sự thật là phía sau miếutrạng nguyên này có một lư hương cực to, lòng lô rộng hơn ba trượng, mỗi cây nhang to hơn một người, đã cháy được một nửa.
Nhưng thứ hùng vĩ hơn nữa là một đoànvăn sinh võ sinh cực đông đang quỳ lạy trước cửa miếu, sắc mặt cực kìthành kính, cảnh tượng có chút quỷ dị.
“Bọn họ đang lạy thứ gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc đầu: “Có lẽ là thần phật gì đó trong miếu.”
“Tiểu Màn Thầu.” Bàng Dục chọc chọc BaoDuyên, hỏi hắn: “Nếu như nói với ngươi cứ lạy như vậy sẽ đỗ trạngnguyên, ngươi lạy không?”
“Không thèm!” Bao Duyên giận dữ nói:“Trong đám thư sinh đó có kẻ nào còn biết tự tôn không? Thật sự quá mấtmặt! Loại người đó làm sao đỗ đạt được? Thật buồn cười.”
“Đừng giận đừng giận.” Bàng Dục vừa vỗvai bảo hắn nguôi giận, vừa quay đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch NgọcĐường: “Đám thí sinh đó sao cứ như uống nhầm thuốc vậy?”
Triển Chiêu gõ cằm nhè nhẹ: “Đúng vậy… Quỷ dị cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1351072/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.