Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bóng đen kia đi về phía trước, ban đầu hai người còn khó hiểu, sao lại khòmxuống đến cái dạng này? Lưng còng sao? Sau đó nhìn lại mới hiểu ra… Saulưng người nọ đeo một cái gùi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắtnhìn nhau… Cùng nhớ đến người Bạch Ngọc Đường vừa nhắc đến, thôn cô đeobộ xương khô lên núi đốn củi.
“Hơn nửa đêm đi đốn củi?”
Hai người giữ khoảng cách theo sát bóngngười nọ vào một nơi sâu trong rừng, cách đó không xa… Có ánh lửa truyền đến. Hai người lập tức giảm tốc độ ——- xem ra không phải đơn độc hànhđộng!
Chọn một đại thụ tương đối cao, có tầm nhìn bao quát, nấp vào, nhẹ nhàng nhấc cành cây ngăn trở trước mắt lên nhìn xuống.
Cảnh tượng thấy được có chút quỷ dị.
Trong khe suối đen âm u, được đốt mộtđống lửa lớn, giữa ngọn lửa còn có một tòa tượng đá đứng sừng sững,hìanh dạng cổ quái dường như là một người đầu bù tóc rối, sau thân còncó một đôi cánh.
Xung quanh đống lửa, rất nhiều người vây lại, bọn họ đều đeo gùi, lấy thứ trong gùi ném vào đống lửa, làm mộttrận khói mờ bốc lên… Màn khói này nếu là ban ngày nhất định sẽ thấyđược rất rõ, thế nhưng giữa buổi tối đen kịt thế này, rất nhanh đã tanvào bóng đêm.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bản năngđưa tay che mũi miệng lại, bởi vì hai người đã thấy được đám người đóném thứ gì vào lửa —- là một đám rắn chuột sâu kiến, hơn nữa đều cònsống. Đàn chuột bị lửa thiêu không ngừng kêu chít chít, xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350967/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.