“Vậy Bạch huynh thì sao?” Kỳ thật ngườimà Ngụy Thiếu Trường chủ yếu muốn hỏi là Bạch Ngọc Đường, vì người NgụyNguyệt Nga để ý là Bạch Ngọc Đường.
Một lúc lâu sau Bạch Ngọc Đường mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nhìn Triển Chiêu, đột nhiên gật đầu một cái: “Ân… Cũng có rồi.”
Triển Chiêu đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, giống như muốn hỏi ——- gạt người hay là thật vậy?
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn cười nhẹ, có chút ý không muốn nói thật… Triển Chiêu liền cho là hắn nói thật!
Ngay sau đó, hai người đều im lặng không nói gì nữa.
Ngụy Thiếu Trường có chút tiếc rẻ nhìnmuội muội nhà mình —— đến trễ rồi, bất quá cũng đúng, nam nhân tốt nhưthế này hẳn là đã sớm bị người ta nắm chặt.
Ngụy Nguyệt Nga thì xấu hổ ngẩng đầu,đại ca sao mà lại trực tiếp như thế, sau này biết làm thế nào nhìn mặthắn đây! Nghĩ xong, len lén liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, lại pháthiện bầu không khí biến thành rất ngượng ngùng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cúi đầu bước đi không nói lời nào.
“Khụ khụ.” Lưu Hiệp nghĩ có thể vừa quen đã hỏi những việc riêng tư thế này, hai người thấy không quen, vội vàng chuyển đề tài: “Chúng ta tiếp tục thảo luận về án tử đi.”
Triển Chiêu phục hồi tinh thần, gật đầu: “Ân… Đã từng có người thấy qua con yêu quái đó chưa?”
“Có một người từng nhìn thấy.” Lưu Hiệpnhớ lại: “Vào đêm đầu tiên xảy ra án, có một canh phu gõ mõ địa phương,tên là Tiểu Mao Tử, nói đã nhìn thấy một nữ quỷ bạch phát bạch y bạchkiểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350966/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.