Mùa đông năm nay dường như dài hơn mọi năm, qua lễ Tình nhân, Bắc Kinh lại đón một trận tuyết, nhiệt độ hạ đột ngột.
Chuông báo thức bảy giờ còn chưa kêu mà Thẩm Đường đã dậy trước.
Thẩm Đường nằm trong ngực Tưởng Thành Duật, anh vẫn còn ngủ say. Từ khi kết hôn đến giờ, cô rất ít khi trùm chăn qua đầu, cũng quen dùng cánh tay Tưởng Thành Duật làm gối đầu.
Cô nhắm mắt lại, không nhúc nhích, chờ Tưởng Thành Duật tỉnh ngủ.
Xế chiều nay bay về Hạ Môn nên buổi sáng không vội đến công ty.
Thẩm Đường chưa kịp chớp mắt hai phút, tiếng nhạc và rung trên tủ đầu giường vang lên.
Không đợi Thẩm Đường xoay người với điện thoại, Tưởng Thành Duật mở mắt, nghiêng hơn nửa thân trên người cô, cầm điện thoại tắt báo thức.
Thẩm Đường không để anh nằm xuống, dùng cả tay chân quấn lấy anh.
Tưởng Thành Duật không thể động đậy, vỗ bờ vai cô bảo cô buông, “Hôm nay anh không có họp sáng.”
Không có họp sáng nghĩa là không cần đến công ty sớm, có đủ thời gian cho cô.
Hai chân Thẩm Đường trượt khỏi eo anh, hai tay ôm cổ anh buông lỏng.
Tưởng Thành Duật rời giường, tìm khăn tắm cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường quấn khăn tắm lỏng lẻo lên vai, bị anh dẫn vào phòng tắm.
Tưởng Thành Duật quay lại nói với cô: “Trưa anh đưa em ra sân bay.”
“Không cần, em ngồi xe Tần Tỉnh đi là được.”
Dù đã quấn khăn tắm lên vai nhưng khi cả lưng tựa vào gạch men sứ trong phòng tắm, không hiểu sao cô vẫn thấy lạnh.
Thẩm Đường rùng mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005092/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.