Tưởng Thành Duật ở trong sân cùng mẹ nửa tiếng, chứng kiến mẹ cố hết sức vẽ hoa hồng như thế nào, rồi lại vẽ không giống ra làm sao.Sắc trời bắt đầu tối.
Bà Tưởng cuối cùng cũng có lý do, “Nếu ánh sáng tốt thì mẹ vẽ xong từ lâu rồi.”
Tưởng Thành Duật nói theo mẹ: “Hoa trong vườn nở nhiều quá, nếu nở ít hơn chút thì mẹ cũng có thể vẽ xong từ lâu rồi.”
Bà Tưởng cười, đập con trai một cái.
Tưởng Thành Duật cất giá vẽ giúp bà, “Mẹ, con về đây.”
Vừa nói xong lời này, anh nhận được điện thoại của Thẩm Đường.
Tối nay Thẩm Đường muốn ra ngoài ăn cơm với Ôn Địch, bảo anh không cần phải vội về biệt thự.
Sau khi cúp máy, xe Lê Tranh lái vào sân.
“Hiếm khi các con về, ở nhà ăn bữa cơm đi.” Bà Tưởng bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối.
Lê Tranh khóa xe, ngân nga câu hát đi vào nhà.
“Ớ, sao hôm nay chú út có thời gian về nhà thế.”
“Về xem cháu có nghe lời không.”
“Giờ cháu ngoan lắm.” Lê Tranh túm cánh tay Tưởng Thành Duật, kéo anh đến ngồi trên sô pha, để anh bóc vỏ hạt dinh dưỡng cho cô.
Tưởng Thành Duật định lấy nhân hạt ăn liều ra cho cô, hương vị ngon hơn loại mới bóc. Lê Tranh làm dấu tay dừng lại, cô ấy phải ăn hạt mới bóc, bên trong không đường.
“Nghe Phó Thành Lẫm nói gần đây cháu bận việc, không có cả thời gian hẹn hò, đang bận cái gì thế?” Tưởng Thành Duật quan tâm hỏi.
Lê Tranh bận tiếp đón bạn bè, ban ngày đi làm, buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005073/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.