Tưởng Thành Duật nhìn cây đàn piano trên bức tranh, nếu không phải cô cố ý chú thích ở bên cạnh thì rất khó để liếc mắt một cái là nhìn ra bé gái trong bức tranh đang chơi đàn.
Bông hoa hải đường trên đàn piano được vẽ một cách miễng cưỡng và chắp vá, cũng có thể nhìn ra được là bông hoa.
Đây là chiếc đàn trong phòng khách ở thôn Hải Đường.
Từ bỏ chơi đàn piano từ đầy đến cuối luôn là tiếc nuối của cô.
“Em có muốn đào tạo piano chuyên sâu hơn không?” Tưởng Thành Duật hỏi.
“Thêm mấy năm nữa là 30 rồi, cứ yên trí làm bà chủ Thẩm của em cho tốt thôi.” Thẩm Đường sắp xếp lại bàn sách gọn gàng sạch sẽ, đặt bức tranh này ở bên cạnh máy tính, xem như món quà tặng anh.
“Nếu sau này con gái thích đàn piano thì sẽ bồi dưỡng hứng thú của bé thật tốt.” Cô nhìn lại kỹ năng hội hoạ có phần thảm không nỡ nhìn của mình, “Nếu con gái có tố chất hội hoạ giống Tranh Tranh, vậy nhất định cho con bé học vẽ, còn đàn piano --”
Tiếc nuối thì tiếc nuối đi.
Trong cuộc đời, có ai không có tiếc nuối chứ.
“Ông chủ lớn như anh có chuyện gì tiếc nuối hoặc hối hận không?”
Cô túm tay anh về phòng ngủ.
Không đợi Tưởng Thành Duật lên tiếng, Thẩm Đường đã tự hỏi tự đáp, “Chắc là không đâu, em thấy mỗi lần anh ra quyết định gì cũng cứ cân nhắc mãi. Sau này em cũng phải học hỏi mới được.”
Làm bà chủ rồi thì không thể lại tuỳ theo ý mình nữa.
Có một chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005072/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.