1 giờ sáng, bờ biển chìm trong yên lặng.
Tiếng sóng biển và ngọn đèn phía xa bầu bạn với làng chài nhỏ bé này.
Thẩm Đường đốt một túi pháo bông tiên nữ, bên cạnh những cây pháo bông rực rỡ, Tưởng Thành Duật quay video ghi lại khoảnh khắc này cho cô.
“Nếu em quen anh sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
Đốt xong cây cuối cùng, cô ra nắm tay Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật tắt video, “Quen anh sớm một chút cũng vô ích, trước đây sẽ anh không nhận thức được để mua cái này cho em.”
“......” Thẩm Đường kiễng chân, ôm chầm cổ anh, “Đúng là sự thật mất lòng, anh cứ giả vờ dỗ em một chút đi mà.”
Tưởng Thành Duật kéo tay cô ra, để cô cầm điện thoại, đi về phía trước rồi cúi người xuống, “Cõng em về nhé.”
Thẩm Đường thích dính lấy anh nhất, cô nhảy lên lưng anh.
Tháng 10 năm ngoái, lần đầu tiên anh tới thôn Hải Đường thăm cô, lúc ấy anh đã nói một câu ‘ Em ở đây, anh còn có thể đi đâu ’, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Miệng Thẩm Đường kề sát lỗ tai anh, “Em yêu anh.”
Tưởng Thành Duật ngừng bước chân, dừng lại, xoay người quay lại bờ biển.
“Ơ, sao anh lại quay lại?”
“Cõng em đi hai vòng nữa.”
Thẩm Đường ôm cổ anh, đầu dựa sát vào anh, cô nhìn thấy anh vệ sĩ thỉnh thoảng đi đi lại lại trên bờ biển.
“Anh nói xem Viên Viên có hy vọng không?”
“Khó nói lắm. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng.”
Thẩm Đường gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Cô híp mắt, nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005068/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.