Thẩm Đường đọc xong cũng chẳng thấy hề hấn gì, sau vài giây yên tĩnh, trong văn phòng chợt vang lên một tràng cười to.
Đây là cái bí quyết phá hoại gì thế.
Yêu cầu của Tưởng Thành Duật vẫn chưa hết, “Sau này mỗi sáng trước khi em đi làm đều phải gửi bài đọc cho anh.”
Thẩm Đường còn đang nhìn mấy hàng chữ kia, “Anh không tin tưởng em thế á?”
“Không phải không tin tưởng, mà thay đổi bản thân không phải là một việc dễ dàng.” Tưởng Thành Duật lấy việc mình cai thuốc làm ví dụ, “Anh mất một năm mới bỏ được thuốc.”
Anh tự cho là mình có nghị lực rất khá, nhưng vẫn dùng dằng mất một thời gian dài như vậy.
Bỏ được hoàn toàn là vào đêm cầu hôn cô.
Thẩm Đường: “Sau này em sẽ không đánh nhau với người ta nữa.” Nhưng còn về việc tranh cãi bằng lời nói thì tạm thời không thể bảo đảm.
Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ đeo tay, lập tức phải tới phòng họp, “Buổi tối em còn việc gì khác không?”
Thẩm Đường dựa vào mép bàn, “Bây giờ không có, buổi tối thì chưa biết.”
“Vậy anh đặt bàn ăn trước, nếu em bận thì lại hủy.” Tưởng Thành Duật viết tên nhà hàng và số bàn vào tờ giấy nhớ rồi đưa cho thư ký, để thư ký đặt bàn trước.
Anh đã muốn dẫn cô đến nhà hàng đó từ lâu nhưng vẫn luôn không cơ hội.
Thẩm Đường vốn muốn nói việc ký hợp đồng với Trữ Nhiễm cho anh nghe, kết quả anh đang bận nên đã vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Cúp máy, các nhân viên của phòng làm việc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005053/chuong-53.html