Thẩm Đường không định ở lại lâu, chủ yếu cô đến hội quán là để gặp anh, cho anh biết cô đã trở về.
“Anh làm gì làm đi.” Cô vẫy tay với Tưởng Thành Duật.
“Không bận.” Tưởng Thành Duật giữ cô lại để cô vào phòng riêng cùng mình.
“Tiện thể giới thiệu mấy người cho em làm quen.” Anh nói.
Thẩm Đường vẫn từ chối nhã nhặn, “Còn nhiều việc ở nhà phải giải quyết nữa.”
Biết là cô tìm cớ, Tưởng Thành Duật không làm khó cô, “Anh đưa em về.” Anh bỏ lại căn phòng với một đống người đang đợi mình, nói với những người vừa nãy hút thuốc trong sân: 【 Không cần chờ tôi, các cậu chơi đi. 】
Tưởng Thành Duật mở cửa sau ô tô ra, im lặng chờ đợi nhưng không cho từ chối.
Thẩm Đường nhìn anh, cúi người ngồi vào.
Áo khoác của anh đặt trên hộp kê tay đằng sau, cô không cẩn thận ngồi xuống tay áo khoác.
Thẩm Đường hơi đứng dậy, kéo tay áo ra.
Cái áo này nhìn quen thật, cô nhớ ra ở nhà trọ Thượng Hải, cô dùng cái áo này để che chân, cuối cùng còn giẫm lên mấy cái.
Đột nhiên một làn gió mát cuốn theo mùi rượu vào trong xe, cửa xe đóng lại, Tưởng Thành Duật ngồi vào phía bên kia.
Anh nhìn cô chằm chằm, “Sao thế?”
Thẩm Đường bị mất tập trung, giờ mới hoàn hồn, “Không có gì.”
Một chiếc áo khoác ngăn cách bọn họ sang hai bên.
Tưởng Thành Duật cầm áo khoác lên, đặt bên tay trái cạnh cửa xe.
Anh và Thẩm Đường vẫn cách nhau một hộp kê tay, không có áo khoác đen ngăn cản, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005047/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.