5 tiếng trôi qua, Tưởng Thành Duật vẫn không thể liên lạc được Thẩm Đường.
Từ chỗ của anh Thẩm biết được cô và Tạ Quân Trình đã đi ra nước ngoài.
Đến một tin nhắn cũng không để lại cho anh.
Tưởng Thành Duật từ tòa nhà Kinh Húc đi ra. 10 phút trước ba anh gọi cho anh, nói đã gần 1 tháng không thấy anh qua nhà, hẹn anh về ăn cơm cùng 2 ông bà.
Trời hôm nay rất nắng, dù đã là hoàng hôn nhưng nhiệt độ vẫn hầm hầm. Phí xa mặt trời chìm dần xuống, nửa bầu trời phía tây, những áng mây màu dâu tím, ôm lấy những vệt nắng màu cà chua đỏ, như hai lọ màu đồng thời đổ lênh láng xuống nền trời, tạo ra một kiệt tác tùy hứng của thiên nhiên xán lạn, rực rỡ, làm cho người ta khó có thể rời mắt.
Tưởng Thành Duật ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại báo có tin nhắn đến anh cũng hoàn toàn không để ý.
Lục Tri Phi: [Hiện giờ ầm ĩ như thế, Thẩm Đường chắc chắn không có ý định quay lại với anh nữa rồi.]
Đến khi tin nhắn wechat thứ 2 gửi đến, Tưởng Thành Duật mới thu tầm mắt.
Lục Tri Phi: [Tưởng Gia trước giờ đều thích kín đáo, vốn luôn kiêng kị dính líu đến giới giải trí ồn ào, thị phi. Thân thế của Thẩm Đường lại quá phức tạp, chỉ sợ càng về sau càng mỗi một thông tin liên quan đến cô ấy, chỉ cần công khai, lập tức leo lên hot search.]
Sau này không thể an tĩnh được nữa.
Lục Tri Phi cũng đang ngấu nghiến ăn dưa, ăn từ sáng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005038/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.