Hai ngày sau, ông nội thỉnh thoảng lại nhắc đến Tưởng Thành Duật nói nào trình độ chơi mạt chược của Tiểu Tưởng tốt, đã lâu không gặp Tiểu Tưởng, còn nói muốn chơi vài ván với anh.
Thẩm Đường biết, ông nội muốn gặp Tưởng Thành Duật.
Chạng vạng tối, khi từ văn phòng bác sĩ chủ trị đi ra, Thẩm Đường gọi điện cho Tưởng Thành Duật.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy: “Sao thế?”
Thẩm Đường hỏi anh: “Anh đang bận à?”
Tưởng Thành Duật: “Đang đánh bài.”
Thẩm Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa tối, anh đã bắt đầu chuỗi hoạt động xã giao.
Ở bên anh 3 năm, cho tới bây giờ cô chưa từng làm việc gì ảnh hưởng đến công việc của anh, nhưng lần này, tình thế bất đắc dĩ.
“Tưởng Thành Duật,” cô gọi tên anh, “Em có một yêu cầu quá đáng. Nếu thời gian cho phép, anh có thể đến Thẩm Quyến gặp ông nội em được không? Có thể trò chuyện cùng ông vào tiếng các tốt. Cả đời này ông chẳng có nguyện vọng gì, hiện tại chỉ muốn đánh bài với anh, ông không có nhiều nguyện vọng, em mong trong khoảng thời gian cuối cùng, có thể hoàn thành những điều ông muốn.”
Giọng nói trầm ấm của Tường Thành Duật như đang thủ thỉ bên tai cô, khiến người ta hoàn toàn an tâm: “Rất nhanh thôi, có thể thấy anh.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Đường đứng bên cửa sổ hồi lâu, điều chỉnh tốt tâm tình mới trở về phòng bệnh.
“Tiểu Tưởng, sao nhìn cháu gầy hẳn đi thế. Lại đây.”
“Thế ạ, cháu không cảm thấy gì khác biết, chắc chỉ săn chắc lên thôi, cân nặng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005037/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.