“Trong mắt các người không có vương pháp!” Miệng Tuyên Trọng An đang chảy máu nhưng giọng nói của hắn vẫn vang vọng trong điện, hai mắt cũng đón nhận cái nhìn của thánh thượng đang ngồi ở địa vị cao cao tại thượng. Lão Hoàng Đế mặt không cảm xúc. Lúc này, quần thần mới quỳ xuống: “Thánh thượng thứ tội, thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Bọn hắn đã thương lượng xong, pháp luật không chỉ trích đông người. Vả lại, nơi này còn có tâm phúc của thánh thượng, còn có người mà thánh thượng yêu thích nhất, càng có người mà thánh thượng coi trọng nhất. Thánh thượng không thể phạt nặng bọn họ. Đổng Tân là người đi đầu đánh người, là biểu đệ trong mẫu tộc thánh thượng. Hắn đã có mười năm ân sủng, thánh thượng thiên vị nhà hắn, chưa từng có người nào chiếm được chỗ tốt từ Đổng gia. Lại có người đứng ra thưa: “Thần có tội, nhưng thần có lời muốn nói.” Người này dõng dạc, nói Tuyên Trọng An là một quan viên tứ phẩm mưu đồ thao túng quốc gia, che đậy thánh thượng và đại thần trong triều, liệt kê kĩ càng từng tội từng tội. Hắn nói đến cuối cùng thì kết luận Tuyên Trọng An là một tiểu bối gian trá mưu toan điều khiển triều đình. Lão Hoàng Đế không thích nghe lời này. Lão có chút không vui với Tuyên Trọng An, nhưng nhìn thấy đầu hắn đầy máu tươi thì đã vơi đi hơn nửa. Nghe thần tử tố giác thế cứ như lão là một tên ngốc, Tuyên Trọng An chỉ cái gì thì chính là cái ấy, Hoàng Đế thành con rối trong tay hắn ta. Lão Hoàng Đế nhếch mép: “Theo lời ái khanh, trẫm là con rối bị giật dây trong tay Tuyên Thượng Thư, là hắn lệnh trẫm đóng ngọc tỉ, hạ lệnh?” “Không…” Người kia khẽ giật mình, lại vội vàng: “Thế nhưng thánh thượng, cái này không hợp quy củ, chuyện miễn giảm thuế má là cần tam công lục khanh, phụ tá đại thần bọn họ…” “Được rồi được rồi.” Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn bọn hắn, nói: “Trẫm còn chưa trách các ngươi ẩu đả mệnh quan triều đình ngay trước trẫm mặt, tội khinh nhờn triều đình. Trước hết các ngươi cáo trạng kẻ ác, trẫm thấy, thiên hạ này của trẫm không phải của Tuyên Thượng Thư mà của các ngươi mới đúng, cũng đừng chụp mũ lên đầu hắn mà nên tự đội cái mũ này lên đầu đi.” Lão vừa nói vừa đứng lên, chắp tay sau lưng đi xuống: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết các ngươi đang nghĩ gì? Không phải là về sau không có người cống vàng bạc bảo bối mỹ nhân ư? Các ngươi có thể ngẫm lại, đã theo trẫm sống những ngày năm tháng thần tiên, mắt mặt thì trẫm cũng vậy. Các ngươi còn muốn, trẫm cũng không trách…” Lão bước tới trước mặt Tuyên Trọng An, nhìn khuôn mặt và mũi hắn sưng lên. Người này cao hơn lão nửa cái đầu. Lão hoàng đế muốn nhìn mặt hắn thì phải ngẩng đầu. Người trẻ tuổi này, dáng dấp còn khá giống lão Quy Đức Hầu, nhưng tuấn tú hơn lão Quy Đức Hầu nhiều… Có lúc lão Hoàng Đế nhìn người này thì cảm thấy vui tai vui mắt, có lúc nhìn lâu hơn chút thì hận không thể lột da mặt người này ra. Khoảng thời gian này, lão Hoàng Đế nhiều lần triệu kiến người này, nhiều lần đều muốn huỷ gương mặt này. Hiện nay, mặt mũi này rốt cục bị hủy, lão Hoàng Đế vui mừng khôn xiết, trong lòng vô cùng thoải mái. Sao có người còn trẻ mà đẹp hơn lão? Dựa vào cái gì lão thân là Hoàng Đế lại vừa già lại xấu, ngửa mộ hắn thở như chó mà có hào quang vạn trượng? Không có đạo lý như vậy, thiên hạ này đều là của lão. Bây giờ con chó này bị đánh như chó rơi xuống nước, trong lòng lão Hoàng Đế vui mừng, đối xử với người này cũng đặc biệt khai ân hơn: “Tuyên Thượng Thư muốn làm chút chuyện tốt vì thiên hạ này, các ngươi cứ để hắn làm đi. Trước đó, không phải các ngươi nói dân gian phê bình trẫm đưa người đi lao dịch ư? Xem như đây là bồi thường thôi.” Lão vừa nói vừa bước tới phía trước mặt vương công đại thần: “Trẫm còn chưa già hồ đồ đâu, trẫm cũng không trách các ngươi chuyện hôm nay, nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” “Lần sau nếu các ngươi phạm sai lầm, ngươi, ngươi.” Lão đứng trước mặt Đổng Tân, liếc mắt lạnh lùng nhìn về biểu đệ, rồi gật đầu với nhà mẹ đẻ của ái phi đứng bên cạnh Đổng Tân, lại cười lạnh nhìn về hướng nhà ngoại của phế Thái tử đứng cách đó không xa: “Còn có ngươi…” “Đều chạy không thoát.” Lão hoàng đế lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời của Kim Loan điện: “Trẫm nâng các ngươi lên, ngày nào đó trẫm muốn để các ngươi lăn xuống. Trẫm bảo đảm, các ngươi chẳng khác gì Thừa Hành Tường.” “Thiên hạ này, là của trẫm.” Lão xoay người lại đi về long ỷ: “Là tổ tiên truyền cho trẫm, các ngươi không coi trọng thì trong lòng trẫm đều biết. Đều trở về đi thôi, đừng nói nữa.” Lão ngồi xuống, xuôi theo long bào, lạnh lùng nhìn cả điện lặng ngắt như tờ: “Nói thêm gì đi nữa thì trẫm muốn giết người.” Không còn ai dám lên tiếng. “Bãi triều đi.” Lần này lão Hoàng Đế thấy cả đại điện hoàn toàn im lặng, khinh thường cười gằn một tiếng, đứng dậy rời đi, để lại một đám đại thần ngây như phỗng, một lúc lâu sau còn chưa phản ứng lại. Bọn hắn không nghĩ tới thánh thượng có phản ứng này. Thánh thượng hoàn toàn ủng hộ Tuyên Trọng An, đứng bên cạnh hắn ư? ** Tuyên Trọng An là bị khiêng trở về, dọc đường hắn thấy ngoại tổ phải về Khương gia thì cảm thấy rất thất vọng, nằm trên ghế treo ló đầu nhìn về phía lão nhân gia: “Ngài không theo cháu về Hầu phủ dưỡng thương à?” “Ây da, ây da!” Khương Thái sử nhìn cháu mà đau đớn khôn nguôi: “Cháu tội gì chứ!” Ngày tháng vừa tốt hơn một chút, ông đã dặn đi dặn lại bảo hắn phải kiềm chế, có kiên nhẫn, nhưng bây giờ hắn làm gì? “Là ngoại tôn lỗ mãng.” Tuyên Trọng An nhận sai. Khương Thái sử vẫn không kìm được rơi nước mắt. Ông lau nước mắt rồi được người Khương gia đón đi. Tuyên Trọng An nhất định phải phái người có võ nghệ cao cường bên mình, một tên hộ vệ ngưu cao mã đại [1]hộ tống bọn họ trở về. Khương Ngân nhận được tin thì nhức đầu mãi, để tên hộ vệ trở về, còn nói với hắn: “Về nói với Thiếu phu nhân nhà ngươi là Hầu phủ chỉ có một công tử nắm quyền thôi, để hắn tự bảo trọng bản thân, đừng có lúc không nên liều mạng cũng liều mạng.” Hộ vệ có dáng người cường tráng, đầu trọc lóc, trở về bên cạnh trưởng công tử rồi báo: “Ngân công tử nói, để thuộc hạ về cáo trạng với Thiếu phu nhân!” Tuyên Trọng An đau đầu, kìm lại cơn đau yếu ớt nói: “Đừng cáo, nhịn đi.” Công tử nhà hắn còn không biết làm sao làm trò hề trước mặt Thiếu phu nhân để qua chuyện đây. Hắn chỉ sợ nước mắt của Thiếu phu nhân nhấn chìm người hắn mất. Tiểu phu nhân kia, bình thường không khóc thì thôi, vừa khóc thì trưởng công tử sợ sông đào bảo vệ thành cũng không chứa đủ nước mắt của nàng. Đến lúc ấy hắn đau lòng biết bao? Ngoại tổ phụ vừa đi, dọc đường trở về trưởng công tử cũng không lên tiếng. Chỉ là thỉnh thoảng hắn bị đau đến rên lên; để mặc cho bọn A Tham A Mạc run như cầy sấy, mặt mày ủ rũ. Trong Hầu phủ, Hứa Song Uyển đã nhận được tin tức từ hộ vệ trong phủ đưa về, đang ở gian ngoài gặp khách của Thính Hiên đường nghe hộ vệ nói. Nàng nghe hộ vệ nói xong bèn gật đầu, hỏi một câu: “Bị thương có nặng hay không?” “Hình như,” Hộ vệ cẩn thận từng li từng tí một đáp: “Hơi nặng, nhưng cả người trưởng công tử vẫn tỉnh táo. Ngài ấy bảo thuộc hạ hồi phủ nói với ngài là ngài ấy hơi thảm chút nhưng cũng không có gì đáng lo.” “Thế ngoại tổ phụ Khương gia thì sao?” “Đầu lão nhân gia bị thương!” Lần này hộ vệ trả lời rất nhanh. “Còn có chuyện gì không muốn nói với ta?” Hộ vệ lắc đầu rất nhanh: “Không không không!” Hắn muốn đi, muốn lui xuống. Hắn không muốn nói thêm với Thiếu phu nhân nữa. Mặc dù dáng người của nàng rất đẹp, nhưng hiện tại khí thế hơi đáng sợ, giọng điệu giống hệt lúc trưởng công tử muốn giết người không muốn nói chuyện. “Ừ, vậy ngươi về ra đường đón trưởng công tử đi.” Hứa Song Uyển lạnh nhạt nói. “Vâng.” Hộ vệ như một làn khói lui xuống. Hắn vừa đi thì Hứa Song Uyển cúi đầu, chớp nhẹ mắt, lau sạch nước mắt trong khoé mắt rồi mới ngẩng đầu nói với Thải Hà bên cạnh: “Cầm chìa khoá đi lấy Bổ Nguyên Đan lần trước mà lão nhân gia cho ta, đưa cho Đồ quản gia mang qua cho ngoại tổ phụ đi.” “Cầm cả bình ạ?” “Cầm cả đi.” “Vâng.” “Ừ.” Cô nương mở miệng thì khoé mắt đã đỏ lên. Thải Hà đau lòng, khoé mắt cũng ửng đỏ, lập tức vội vã rời đi. Thải Hà vừa đi thì Hứa Song Uyển đứng lên. Nàng sai tiểu nha hoàn gọi Ngu nương ở trong phòng bà bà qua đây; còn nàng thì đi ra cửa, gọi người sai vặt đang bảo vệ cửa lớn của Thính Hiên đường, để hắn đi trước mời lão đại phu ở hiệu thuốc qua. Ngu nương vừa tới bên này thì Hứa Song Uyển đã sai người cầm hết thuốc trị thương trong phủ chuyển tới phòng lớn của Thấm viên, cũng sai người bên viện tranh thủ thời gian đun nước nóng. Nàng thấy Ngu nương thì lập tức nói với nàng ấy: “Trưởng công tử bị người đả thương trên triều, ta đi trước nói với phu nhân là ta về Thấm viên có việc. Trước tiên cứ giấu ngài ấy việc này, lúc ta đi vào thì ngươi dặn dò tất cả nha hoàn một lần, đợi lát nữa cùng ta về Thấm viên.” “Vâng, nô tỳ biết rồi.” Hứa Song Uyển vào phòng bà bà nói muốn về Thấm Viên bận ít chuyện, Tuyên Khương thị hơi ngạc nhiên: “Còn chưa dùng bữa trưa mà, buổi chiều cũng không qua à?” “Đợi lát nữa phu quân về nhà một chuyến, hết bận thì con sẽ qua.” “Được, vậy con đi đi.” Tuyên Khương thị nghe trưởng tử có việc thì không giữ nàng, nở nụ cười với con dâu. Gần đây cuộc sống của bà không buồn không lo, còn mập hơn một chút, thân thể cũng tốt hơn trước kia. Mùa xuân vừa đến, bà cũng ít ho khan, có nhiều thời gian thêu hoa hơn. Hiện nay, bà càng say mê việc này, ngay cả việc ôm tôn nhi trêu đùa cũng ít đi. So với Quy Đức Hầu yêu thích Vọng Khang không buông tay thì Tuyên Khương thị ngay cả con ruột còn không ôm được mấy lần, thân làm tổ mẫu bà cũng không thiết tha với tôn nhi như vậy. Bà cũng yêu thích Vọng Khang, nhưng Vọng Khang quá ồn ào, ầm ĩ đến mức bà cảm thấy đau đầu. Bà ôm một lát đã rất vất vả, cho nên hắn lúc cháu ở trong lồng ngực con dâu thì bà còn trêu chọc vài câu, còn ôm thì thôi. Hứa Song Uyển đã thu xếp xong bên phía bà bà nhưng nàng không ôm Vọng Khang về Thấm Viên. Nàng nghe nói phụ thân cậu bị thương rất nặng, sợ Vọng Khang về ngửi được mùi máu tươi thì không tốt nên để cậu ở lại. Tuyên Khương thị nghe Vọng Khang không theo nàng trở về thì bà còn sững sờ một lát nhưng lập tức lấy lại tinh thần nói: “Ta đã biết, ta sẽ trông cháu.” Bà hơi do dự, tiếng khóc của tôn nhi quá lớn, khóc đến mức không thấy nương thì sẽ không bỏ qua. Trước đây đã xảy ra một lần, ầm ĩ đến mức bà cảm thấy sốt ruột, hận không thể để nha hoàn ôm cháu ra ngoài. Hôm nay, Phúc nương vốn đang nghỉ cũng bị nàng gọi tới. Nàng ấy vừa đến, có lão nhân rất am hiểu dỗ hài tử thì tâm trạng Tuyên Khương thị cũng nhẹ nhõm, dịu dàng mỉm cười với con dâu: “Vậy con cứ bận đi, yên tâm, ta sẽ trông Vọng Khang cẩn thận.” Hứa Song Uyển đã nhanh chóng thu xếp xong xuôi bên phía Thính Hiên đường. Lúc này, nàng hành lễ với bà bà rồi rời đi. Nàng không mỉm cười giống ngày thường, cả người còn toát ra khí lạnh. Tuyên Khương thị không nhìn ra sự khác thường, con dâu vừa rảo bước ra cửa thì bà lập tức cúi đầu thêu đồ trong tay. ** Hứa Song Uyển đứng ở cửa chính Thấm viên đón người. Cửa lớn Thấm Viên trồng hai hàng tùng bách, trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu nhìn thê tử đứng ở cửa chính, dáng người nàng cao vừa bằng với cây tùng bách vừa mọc ra lá mới thì trưởng công tử cũng có suy nghĩ đứng thẳng lưng, xúc động đứng chung một chỗ với nàng. Đáng tiếc eo hắn không thẳng được. “Vào trong đi.” Hứa Song Uyển nhìn thấy người thì chỉ liếc qua, lập tức nghiêng người nhường đường. “Vâng, thiếu phu nhân.” Hộ vệ khiêng người đi vào, trưởng công tử còn muốn quay đầu ra sau nhìn, chỉ là lắc đầu một cái thì cổ liền với xương ngực đau thấu xương, cơn đau khiến hắn tỉnh táo hơn. Hồ đại phu vừa chờ được người đặt xuống đất thì đã chạy nước rút tới. Trưởng công tử không màng thưởng thức sự vội vàng hiếm gặp của lão đại phu mà lại nghiêng đầu qua xem Thiếu phu nhân có tới hay không. Hứa Song Uyển theo lại đây nhưng đứng tại cửa không vào. Nàng nghe lão đại phu ở bên trong nói liên tiếp việc liên quan đến thương thế, nghe thấy lão đại phu than thở bảo hắn nhắm mắt lại chớ lộn xộn, nếu không thì mắt sẽ mù, nước mắt không kìm được mà chảy xuống. “Công tử,” Lão đại phu thấy trưởng công tử không nhắm mắt thì cũng đành chịu: “Ngài đừng lộn xộn đảo mắt, nếu như chảy máu đến mù thì lão hủ cũng không có cách nào cứu được ngài đâu.” “Thiếu phu nhân đâu?” “Không phải nói với ngài là đang đứng ở cửa à.” “Gọi nàng vào đây đi.” Lão đại phu đành ngẩng đầu, nhìn về phía cửa. Hứa Song Uyển nhắm mắt, để nước mắt chảy hết ra ngoài rồi mới lau khô mặt, rảo bước nhanh vào trong: “Hồ lão đang trị thương cho chàng thì thiếp nghĩ không tiện làm phiền nên không vào trong.” Tuyên Trọng An đợi đến nhìn thấy nàng, khẽ ngẩng đầu lại dựa lại. Lúc này, hắn mới nhắm lại hai mắt mờ mờ: “Uyển Uyển, ta không sao, chỉ trên người hơi đau. Vi phu thông minh, lúc bọn hắn đánh thì ta ôm đầu nên không có chỗ quan trọng nào bị thương đâu, có vài chỗ thôi, khụ khụ khụ…” Lồng ngực của hắn đã có nhiệt độ quen thuộc, có độ ấm của bàn tay vỗ nhẹ để hắn thở đều. Lúc này, Tuyên Trọng An mới cảm thấy đầu mình đã đau đến mức không thể kìm nén, trên người càng nhức hơn, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn. Hắn nói liên tục, đau đến mức rơi nước mắt nhưng vẫn nói với nàng: “Uyển Uyển, ta đau.” Hắn đau quá. Hắn cũng không có cách khác. Hắn chính là người như vậy, có một cơ hội nhỏ nhoi sẽ không nhịn được mà lấy mạng đi cược, cược từng tí một khả năng thành công. Kinh thành chết hơn vạn người thì đáng gì? Người chết bên ngoài mới nhiều, một châu còn có thể làm mấy vạn người chết cóng. Những tin này đưa tới triều đình thì đều vờ như không thấy. Tuyên Trọng An cũng muốn chờ có tháng ngày dân chúng thật sự không vượt qua nổi mà tạo phản, làm loạn Đại Vi, chỉ tưởng tượng thôi hắn đã cảm thấy thoải mái. Chỉ là sự thoải mái trong tưởng tượng của hắn cũng chỉ là tạm thời. Trước khi bọn họ tạo phản thì không biết có bao nhiêu người sẽ chết đi, lẽ nào hiện tại để bọn họ chết vô ích ư? Không ai có thể làm chút gì? Bởi thế mà Tuyên Trọng An nhận được một phong thư, là một bằng hữu cũ đã kết giao trước đây gửi cho hắn. Trong thư người này nói hắn có một bằng hữu tốt nhất, một thiên tài ham sống giống hắn; bởi vì không có bạc mua thêm lúa nên hắn cùng mấy ngàn người đồng hương trong huyện bị chết cóng giống bách tích nghèo khổ trong một gian nhà rách nát, Tuyên Trọng An cảm thấy hắn nên làm gì đó. Hắn muốn cược lớn một chút. Dù sao đều là cược, hắn đúng lúc có tấm thân này nắm vị trí này, sao không nhân loạn mà chiếm chút lợi lộc? Thánh thượng không thể để hắn làm tất cả mọi việc dơ bẩn mà còn không cho hắn nếm chút ngon ngọt chứ? Tuyên Trọng An nghĩ bụng, lập tức tự dâng đầu thưởng cho bản thân. Hắn cũng không làm gì, chỉ là miễn giảm một ít thuế má mà thôi. Không phải bọn hắn nói Hộ bộ Thượng Thư này của hắn không xứng chức ư? Vậy hắn sẽ xứng đáng với chức vụ cho bọn hắn nhìn xem! Chỉ là, hắn thắng cược lão Hoàng Đế nhưng không ngờ tới đám đồng liêu trên triều điên lên thì giống hắn, đều không phải người lịch sự gì cả. Đúng là không cần mặt mũi. Hắn còn chưa để bọn họ khen hắn làm tốt mà bọn họ còn đánh hắn. Không biết xấu hổ. [1] 牛高马大的: Ẩn dụ chỉ sự cao lớn và mạnh mẽ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]