Hứa Song Uyển lắc đầu, từ từ nói: “Không đến mức ấy, chuyện của Khương gia thì Khương gia sẽ tự giải quyết, cũng không phiền tới Hầu phủ, sao có thể làm phiền nhà phu nhân.” Đây là không định tiếp nhận sự lấy lòng của Hoắc gia? Mềm không được cứng cũng không xong. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân dừng tay, từ từ hạ xuống. Nàng tán gẫu thêm vài câu với Hứa Song Uyển rồi cáo từ. Lúc trở về Hoắc phủ, nàng ta nói chuyện đã hoàn thành ở Hầu phủ xong rồi nhắc tới Hầu phủ Thiếu phu nhân với Đại bá mẫu đại phòng và bà bà: “Cũng không biết Hầu phủ chọn con dâu như nào, người này mềm cứng đều không ăn.” Nàng nói đến đây còn cảm thấy hơi bực tức, Tuyên Hứa thị không cần thể diện. Nếu là trước kia, Hoắc gia có thể làm cho Hầu phủ trong kinh tứ cố vô thân, ra ngoài thì không ai thèm giữ mặt mũi, để bốn phía không lấy lòng được ai thì mới là chuyện hay. Hoắc Tam phu nhân lắc đầu, nói: “Lần này cháu đã biết vì sao Tứ thẩm chịu thua trước mặt nàng ấy chưa?” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân thở dài: “Không phải, cháu còn tưởng là muội muội ngoan, là cô nương gia thông minh tuyệt đỉnh. Ai dè là một người ngu xuẩn mất khôn, cũng không biết Tuyên gia trưởng công tử coi trọng nàng ở điểm nào.” Hoắc Đại phu nhân nhìn về phía nàng ta rồi lên tiếng: “Đã dò xét ý của nó nàng ta một lần. Xuất thân thấp hèn, đương nhiên không có mắt nhìn xa; nhưng ai bảo nàng ta được chọn làm đương gia của toà Hầu phủ này. Người ta vừa ý sự không phóng khoáng của nàng ta, xem như giữ vững mà thôi. Trái phải Hầu phủ đã vươn mình nên chúng ta tạm thời không có cách nào ép bọn họ, chẳng bằng vẫn nhờ người khuyên tới nhà chúng ta nói chuyện. Ngày sau còn dài.” Chờ Văn Khanh làm Hoàng hậu thì mọi chuyện đương nhiên sẽ khác. Hoắc Đại phu nhân không lo Thiếu phu nhân của Hầu phủ. Bà cảm thấy tiểu cô nương tuy khó chơi, còn không thể trêu chọc; nhưng bây giờ bà đang lo lắng nữ nhi ruột nhất. Hiện tại, thân phận của nữ nhi ở Đông cung cực kỳ khó xử. Nàng không thể ra ngoài, một khi ra ngoài thì trở về khó càng thêm khó. Thức Vương không cưới chính thê, nàng ở lại thì sớm muộn người bên dưới cũng biết Thức Vương có ý với nàng, đến lúc ấy sẽ dậy sóng; nhưng cũng phải xem tâm ý của Thức Vương, đến khi ấy lại bàn sau. Nếu nàng ra khỏi Đông cung thì chẳng khác gì rời khỏi Hoàng cung, rời xa Thái Cực điện. Đến lúc ấy nếu Thức vương tái giá cưới nữ tử khác làm Thái tử phi thì chuyện sẽ hoàn toàn khác nhau. Hiện tại, lão thái gia và binh sĩ đắc lực nhà mình đã tự tránh mũi nhọn, tự xin về nhà, đã ám chỉ với thánh thượng là Hoắc gia vẫn cẩn tuân thánh mệnh. Thái tử bị phế thì bọn họ cũng không lên tiếng, chỉ xem thánh thượng có nể tình nhà bọn họ mà giữ nữ nhi ở lại hay không. Chiêu này của Hoắc gia là lùi một bước để tiến hai bước, có được hay không thì Hoắc Đại phu nhân cũng chưa rõ. Bây giờ nhà bọn họ ở bên ngoài giúp nữ nhi bảo toàn ở lại Đông cung, ngày sau rồi bàn tiếp. Cũng may Hoắc gia rễ sâu cành mậu, quan hệ thông gia trải rộng vương công cao quý ở khắp kinh thành, ít nhiều cũng có chút quan hệ với nhiều nhà. Đánh tiếng với vài nhà, lại chọn thêm người đến nói giúp vài lời, xin tha ở bên phía thánh thượng, xem có thể nể tình Hoàng thái tôn còn nhỏ tuổi vẫn cần mẫu thân chăm sóc mà mở một điện nhỏ ở Đông cung để Văn Khanh ở lại. Đây là suy nghĩ của Văn Khanh, cũng là cách đáng tin nhất mà bọn họ đã tỉ mỉ mưu tính. Hiện tại, phủ Quy Đức Hầu là dựa vào thánh thượng mới ngồi được vào ghế Thượng Thư hai bộ, không phải phu nhân của hắn không có mắt thì dẫu không cần thể diện cũng phải kéo người tới phe bọn họ. Thái tử phi truyền lời cho nhà, nói Hoắc gia không phải phủ Quy Đức Hầu thì không thể. Bây giờ Tuyên Trọng An đứng đầu trong mắt thánh thượng, thỉnh thoảng lão còn gọi hắn vào Thái Cực điện hỏi vài câu, số lần nhìn thấy Hoàng thái tôn còn nhiều hơn nàng. Nhà bọn họ nhất định phải qua lại tốt với phủ Quy Đức Hầu. Đây là nhất định phải làm, việc này khiến Hoắc Đại phu nhân hơi đau đầu. Bà thấy con dâu của tam phòng thất bại tan tác quay về thì sắc mặt khá hơi nhiều, dừng lại một lát rồi nói với mấy cháu dâu: “Cháu là đứa có tâm tư tinh tế nhất đời này, giao nàng ấy cho cháu dẫu không có cách gì có tác dụng thì cháu cũng phải qua lại với nàng ấy, tốt nhất là tình như tỷ muội.” Nếu là như trước, Hoắc ngũ Thiếu phu nhân còn vơ việc này vào người; nhưng lúc này nàng ta chần chờ một lát rồi mở miệng: “Ngài cũng đã nghe cháu nói rồi, không dễ qua lại với nàng ấy. Cháu nói cái gì thì không phải nàng ấy từ chối thì là dám cãi lại. Đại bá mẫu, không gạt ngài, cháu đến tuổi này rồi mà chưa từng thấy cô nương gia nào khó chơi như vậy.” “Cái gì mà cô nương gia, đã có hài tử rồi…” Bà bà lên tiếng, không phải đối tiếp lời nàng: “Giao cho con thì con cứ làm là được.” Đẩy đẩy thoái thác, nói như nào? Hiện tại, lục lang còn tự huỷ nhượng bộ lui binh, nếu như Hoắc gia không nghĩ cách thì người trong cung rời khỏi, Hoắc gia mất đi hơn nửa thế lực thì việc sau này khó nói hơn. Hoắc Tam phu nhân nghĩ binh sĩ của mình sẽ có tiền đồ tốt đẹp, ngàn vạn không thể bị gia tộc liên luỵ. Lúc này, đại phòng sốt ruột thì bà càng nóng lòng, tất nhiên sẽ không để Ngũ nhi tức thoái thác việc này với đại bá mẫu của nàng. Bà vừa dứt lời thì nói tiếp: “Trên người nàng ấy không được thì nghĩ tới hài tử, thân thích của nàng ấy. Không phải con vừa nói đến Khương gia thì nàng ấy lập tức vểnh tai nghe ngóng à? Luôn có chỗ mềm yếu trong tim. Người này ấy, mềm lòng, không tìm được bởi vì chưa đụng đúng gốc rễ. Đại tẩu, người nói xem có đúng hay không?” “Đúng là đạo lý này.” Lần này sắc mặt của Hoắc Đại phu nhân đã hoàn toàn tốt lên, còn phụ hoạ cười với em dâu. Bà là người khéo léo, thấy Hầu phủ Thiếu phu nhân quả thật khó đối phó mà nhất định phải lôi kéo người này nên lúc về bà còn chọn một bộ trang sức quý báu đưa đến phòng của con dâu chi thứ ba. Bộ trang sức này cực kỳ quý giá, là một bộ Phỉ Thuý thuỷ sinh, to gần bằng nửa nắm đấm của hài tử. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân nhìn thấy thì cũng ngạc nhiên, tỳ nữ bên người nàng cũng nhao nhao thán phục, khen tới mức Hoắc ngũ Thiếu phu nhân cười không khép miệng, yêu thích không buông vuốt bộ trang sức Phỉ Thuỷ này. Nàng mỉm cười mở miệng: “Cũng là đại bá mẫu coi trọng, Tưởng nữ sao không nhận mệnh làm việc.” ** Tháng ba vừa qua, Tuyên Trọng An – Thượng Thư hai bộ lực bài chúng nghị[1]. Ngày ấy tan triều, Tuyên Thượng Thư cố ý đứng ngoài điện đợi các đại thần Nội các ra ngoài thì hắn lập tức ôm quyền bước tới trước mặt các vị đại nhân, nhẹ như mây gió thốt ra “có ngày Tuyên sẽ thăm hỏi các vị đại nhân”. Hắn vừa dứt lời thì xoay người, phất tay áo như có vẻ nhàn rỗi rảo bước. Mọi người hai mặt nhìn nhau. Có người bị lời nói này của hắn nổi da gà khắp người, lập tức tức giận lên tiếng: “Hắn muốn làm gì?” Còn muốn động đến bọn họ ư? “Người này tính tình như nào vậy? Không phải là tiểu bối lại đây thi lễ với chúng ta à?” Có người dễ tính, không chịu nổi hắn chuyện bé xé ra to. “Có người nào chào như hắn? Ngươi không nhìn thấy khuôn mặt kia, vênh vênh…” Người đang lên tiếng là có thân thích bị Tuyên Diêm La chém đầu, đáng giận nhất vẫn là Tuyên Diêm La chém người phe lão. Thân thích của người kia to nhỏ cũng là một viên quan, dẫu đã định tội vậy nhưng vẫn là tội quan. Hành hình quan chức, chém đầu hắn ở ngọ môn là tôn lên thân phận của hắn mà? Đáng thương cho một nhà già trẻ của hắn, người chết rồi không nói, chết rồi mà còn bị làm nhục. Các lão nghĩ đến việc này thì giận không có chỗ xả. “Đúng là mặt người dạ quỷ!” Các lão không bị hù doạ, vung tay cả giận lên tiếng. “Là hơi trắng nhỉ?” Có người mập mạp trắng tròn còn an ủi lão: “Diêm La sống mà, lớn đến vậy rồi. Ngươi rộng lượng đi, lão phu cũng bị hắn hỏi thăm mà? Người chết rồi, sao có thể bị hắn hỏi thăm một câu thì gặp chuyện, ngươi cứ yên tâm đi.” Người kia ra vẻ chững chạc nhếch mép: “Đây là lão phu sợ hắn ư? Đây là hắn vô lễ!” “Hắn lại đây là chào hỏi mà.” Một đại thần các lão khác nhắc nhở lão. “Không nói thông với các ngươi.” Bọn họ không nói giúp thì thôi mà còn đối nghịch với lão, lão phất tay áo nghênh ngang rời đi. Một người vừa rời đi thì chỉ còn lại bốn, năm các lão Nội các đứng chung một chỗ. Bọn họ ngập ngừng một lát, có lão hồ ly mở miệng thăm dò trước: “Đây là bất mãn với chúng ta?” Khoảng thời gian này bọn họ đúng là muốn thò tay vào Hộ bộ, không ít lần dâng tấu tố hắn không phải, bề ngoài thì khen ngợi nhưng bên trong thì coi thường hắn. Một người trẻ tuổi mà chiếm tới hai vị trí có quyền lực của Đại Vị. Lục bộ có hai ghế thì hắn chiếm tới hai chỗ, đúng là vô lý mà. Đặc biệt là bên trên chỉ có một Hữu tướng đại nhân có thể quản hắn, lên trên nữa chính là thánh thượng. Khoảng thời gian này hắn không thiếu việc làm, cải này cải kia, trực tiếp đưa tới trên bàn thánh thượng định đoạt, không để bọn họ có chỗ nhúng tay, quả không coi ai ra gì. Bọn họ mới là trụ cột vững chắc của quốc gia. “Còn phải đoán ư,” Lão trắng mập sờ mấy cọng râu ít ỏi trên mặt: “Nhìn vẻ mặt thâm trầm của hắn kìa, ây da…” Lão các lão mập mạp còn giả vờ run rẩy hai chân. “Từ lão…” Một người Các lão khác thấy lão không đứng đắn thì lắc đầu nói: “Ngươi cũng cẩn thận đi, ta thấy hắn tự nhiên vui vẻ, bị hắn nhìn chằm chằm, không cắn xuống một miếng thịt thì hắn sẽ không bỏ qua đâu.” “Ta có gì phải sợ chứ? Ta lại không nói hắn xấu xa, đang khen hắn mà, khen hắn giống ngọc diện Diêm La, là một Diêm La vương trưởng thành rất tuấn tú, này còn không êm tai?” Lão các lão mập mạp vừa lắc đầu nói vừa cất bước. Chờ về đến nhà, lão thấy nhi tử trong thư phòng thì mới thở ngắn than dài nói: “Ngươi nói hắn làm gì? Đầu tiên là tẩy chi phiếu đi một nửa, hiện tại còn nói muốn giảm thiểu thuế má. Ông trời ơi, thật quá kỳ lạ, càng kỳ lạ là sao thánh thượng lại đồng ý với hắn chứ?” Nhi tử biết không phải ông ghét bỏ thì đáp lời: “Chắc là hắn cũng có cách riêng.” Phụ thân hắn không dũng cảm như Tuyên Thượng Thư, chỉ có điều là ông không nhắc đến chuyện tăng thuế má mà thôi. Thánh thượng cũng không đồng ý, càng hơn chuyện tuyên bố lao dịch ba năm trước, để mười vạn dân trai tráng đến tu sửa lâm viên của hoàng gia, tu đến hiện nay đã có mấy ngàn người chết, chết hơn một vạn người… Thánh thượng không để ý tới những người này, trên dưới triều đình cũng đành nhắm một mắt, ai cũng mặc kệ không nhắc tới, theo thánh thượng ăn uống linh đình, ôm ấp đề huề sung sướng. Từ trên xuống dưới chướng khí mù mịt, may mắn là không xảy ra chuyện. Bởi tiên hoàng quét sạch loạn trong giặc ngoài nên những năm này thánh thượng tại vị để bách tính nghỉ ngơi lấy sức, vậy mới sinh ra ba châu Kim Hoài, Thuỷ Nam, Hải Đông giàu có đến vậy. Do đó triều đình mới có tiền bạc, bảo bối, và mỹ nhân bất tận. “Đúng đấy, cũng không biết là cách gì?” Lão các lão mập mạp nhìn nhi tử: “Con biết không?” Nhi tử của lão dở khóc dở cười: “Con đâu gây chuyện nên chưa từng gặp Tuyên Thượng Thư đại nhân, làm sao nhi tử biết hắn có cách gì?” “Không phải con có tiếng tăm bên ngoài à?” “Đúng là nhi tử có chút danh tiếng.” Đại nhân nhà này giúp đỡ nuôi một nhóm học sinh, những học sinh này có thành tựu, nhiều người đều tiến vào phủ Thái Học, phủ quốc học ở khắp nơi. Trong đám thư sinh cũng có danh tiếng nhật định, nhưng hắn cũng chỉ có thanh danh là chủ trì thư viện thôi: “Những cách xa danh tiếng của Tuyên Thượng Thư.” “Cũng đúng, hắn là người có tiếng giết người trong thiên hạ, sao có thể so với con.” Các lão mập mạp, cũng chính là đại thần phụ chính đương triều Từ Mạt Hồng, cũng cảm thấy hơi vinh dự khi nghe thấy tiếng tăm của nhi tử. Dẫu nhi tử lấy bạc của lão đi làm chuyện tốt, có lúc còn chê lão thu ít tiền, không đủ cho hắn phá sản. “Nhi tử phá sản.” Từ Mạt Hồng lại hỏi nhi tử: “Con nói xem có phải hắn nghĩ giống chúng ta không?” Nhà bọn họ hai mặt trong triều. Lão che chở nhi tử làm ít chuyện tốt, không như lão Từ gia một đám nam nhân đều nát đến mức thối rữa. Tuyên tiểu tử kia, có phải lấy ác làm việc để làm chuyện khác sau lưng không nhỉ? “Thứ cho nhi tử không nhìn thấy.” Từ đại gia suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Người cứ nhìn thêm một thời gian, nếu như thấy hắn có ý đó thì âm thầm giúp đỡ hắn một chút.” “Ây da, không dễ giúp đâu.” Từ Mạt Hồng vuốt râu, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đó là một người luôn nhìn vào cổ người khác, ta vừa nhìn thấy hắn thì cả người đã lạnh cóng. Nhi tử phá sản, nếu như lão phụ làm chuyện xấu bị hành hình thì con nhớ cứu ta đấy…” Từ đại gia cũng ngẩng đầu lên nhìn trời: “Phụ thân, sắc trời không còn sớm, chúng ta ra ngoài dùng bữa thôi.” ** Khoảng thời gian này thánh thượng vội vàng uống thuốc để chăm Hoàng thái tôn, mưu cầu đường lui cho Hoàng thái tôn. Tuyên Trọng An dựa vào đó mà yên tâm làm việc. Hộ bộ và Hình bộ đều do hắn định đoạt, vốn trên đầu còn Tả tướng nhìn chằm chằm, hiện nay Tả tướng chết rồi còn chưa bổ sung. Hữu tướng lại là người sợ chết, cực kỳ thích bo bo giữ mình. Lão thấy thánh thượng ưu ái hắn rất nhiều thì chỉ thiếu nước vỗ bả vai hắn xưng huynh gọi đệ, không làm khó dễ hắn, mở một mắt nhắm một mắt. Có lúc hắn dâng công văn tấu chương thì còn chẳng thèm nhìn, để hắn trực tiếp đi diện kiến thánh thượng. Tuyên công tử tự nhận là người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Hắn nhìn thấy người lấy lòng thì da mặt càng như tường đồng vách sắt, thừa dịp thời gian này nhanh chóng đem một ít quyết sách của Hộ bộ đầu xuân đặt trên bàn của thánh thượng. Dù cho đặt trên bàn của thánh thượng, chờ thánh thượng đóng dấu những tấu chương kia, nhìn hắn chằm chằm không rời mắt thì hắn cũng có thể mặt không biến sắc nói hết thảy vì quốc gia, để cho Hoàng thái tôn sẽ có một ngày có thể kế thừa giang sơn tươi đẹp của thánh thượng. Cũng không biết câu nào của hắn chọc vào chỗ vui của thánh thượng. Khoảng thời gian này lão nhìn thấy hắn thì cười không khép miệng, có lúc còn nhìn hắn với ý tứ sâu xa, nói: “Trầm nhìn lầm ngươi.” “Trẫm đã nhìn lầm.” “Không nghĩ tới, Tuyên gia có người như ngươi, trẫm còn tưởng rằng Quy Đức Hầu nhà ngươi muốn ngươi chết ở đây.” Liên tiếp mấy ngày Tuyên Trọng An đưa tấu chương nghe được những câu nói này, mặt không biến sắc, vững như bàn thạch, thậm chí không vạch trần thánh thượng là hắn đã có đời sau. Chẳng qua, thánh thượng nói là nếu phủ Quy Đức Hầu bọn họ xong đời thì chỉ có thể để đời này hắn chết, không thể để nhi tử hắn chết theo. Chờ tin tức Hộ bộ miễn giảm các hạng mục thuế má từ tháng tư truyền ra, sau đó để khoái mã nhanh chóng truyền tin nhanh khắp thiên hạ, các quan lại của triều đình không phải là đám người đầu tin biết chuyện. Lúc này, đám triều thần muốn đi tìm cây cột tự mình tìm cái chết. Ngày lên triều ấy, Tuyên Trọng An còn bị mấy quan chức đẩy ngã ra đất vây đánh một trận. Mọi người cũng bất chấp tất cả, nghĩ người ít không địch lại số đông nên trước tiên hạ thủ với tiểu nhi gan to bằng trời này rồi nói tiếp… Tuyên Trọng An bị bọn họ vây quanh nên trở tay không kịp. Bọn họ đông người, hắn bị đá mạnh mấy cái trên mặt đất, dứt khoát ôm đầu, tuỳ ý bọn họ. Lão Hoàng Đế ngồi phía trên nhìn một đám đùa nghịch, chờ có vài thần tử không chịu được vội vàng đi gọi thị vệ; đặc biệt là Khương Thái sử đứng bên ngoài đã nước mắt chảy dài, cầu xin bọn họ dừng tay. Lão thấy mấy người này muốn đá chết người ở kim điện thì mới chậm rãi kêu dừng tay. Chờ đến lúc mọi người dừng tay thì Tuyên Trọng An đã ngã trên mặt đất không dậy nổi. Mặt hắn bị mấy người đá tàn nhẫn, lần này máu me trên mặt nhầy nhụa, còn khiếp hơn so với lão Hoàng Đế, còn bò đến không đứng lên nổi. Vẫn là mấy người thân thiết với Khương gia, quan văn nhỏ có chút giao tình với Tuyên Trọng An, nhắm mắt đi vào đỡ hắn dưới cái nhìn chằm chằm của đám quan chức. Bọn họ vừa đỡ vừa không ngừng than khổ trong lòng, sau này bất luận biện giải như nào thì cũng xem là cùng phái với Tuyên huynh. Tuyên huynh mặt trắng da thô, chịu được cọ xát; nhưng trên bọn họ có già, dưới có trẻ, không thể chịu nổi. Bọn họ có thể không giúp đỡ nhưng không kìm lòng được, chỉ có thể tự xoa dịu lòng đi giúp một tay. Lão Hoàng Đế nhìn người đứng không nổi, máu thịt be bét phá tướng, trong lòng cũng thoải mái hơn. Đừng tưởng rằng lão không biết Tuyên Trọng An có ý đồ gì. Xem lão là kẻ ngu si đùa bỡn, chỉ khiến người ta đánh hắn một trận là chuyện nhẹ nhàng. Chẳng qua, lão Hoàng Đế cảm thấy người như vậy thì càng thú vị hơn. Người như thế mà lại còn có suy nghĩ muốn cầu xin vì dân chúng? Đúng là quá thú vị, trưởng tử của phủ Quy Đức Hầu ba đời còn chưa từng có loại này… Đặc biệt là người này còn chui ra từ cái gối thêu hoa Tuyên Hoành Đạo. Khương Thái sử nhìn bộ dáng của ngoại tôn thì lập tức chảy nước mắt. Lão đầu qua tuổi lục tuần được học sinh đỡ trên triều, ô ô khóc như hài tử. Lão đầu vừa khóc thì còn vài quan chức da mặt còn mỏng ngượng ngùng, nhưng có nhiều người nhìn hắn với vẻ lạnh lùng và căm tức, còn có người kích động gào lên: “Khương lão đầu, quản tốt ngoại tôn của lão đi. Bây giờ mới đánh hắn một trận, sau này sẽ muốn mạng hắn là chuyện nhỏ đấy.” Đã giảm thuế thì bên dưới không dâng bạc cho triều đình, cũng không cần đút lót để bọn họ chừa cho một đường, bên dưới không dâng lễ cho bề trên thì bọn họ sống thế nào? “Là lão phu không phải, là lão phu không phải…” Hiện tại Khương Thái sử chỉ muốn ngoại tôn giữ mạng trở về nên liên tục cúi đầu với những người này. “Ngoại tổ, ngoại tổ.” Tuyên Trọng An đứng lên một lúc lâu thì hai mắt mới nhìn rõ vật. Hắn vừa nhìn thấy thì đã thấy ngoại tổ cúi đầu vái chào đám người trên triều bèn ổn định trạng thái, hé miệng gọi hai tiếng. Sau đó hắn đẩy tay đang đỡ mình ra rồi đi về phía ông, để ông đứng sau lưng, rồi mới nhếch mép rồi nhìn về người đang nhìn hai tổ tôn bọn họ với ánh mắt căm tức, nói: “Đổng đại nhân xong chưa? Ngài ở ngay trước mặt thánh thượng đá đánh mệnh quan triều đình, hạ quan xin hỏi, trong mắt các người còn có triều đình hay không, còn có thánh thượng không!” Giọng nói hắn vang vang, nói năng có khí phách, chỉ là nói xong thì hắn bắt đầu ho khan, máu cũng từ trong miệng chảy ra. [1]*力排眾議: là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]