Bùi Mặc cùng A Trạch thêm một vài tên đàn em bận rộn bàn việc ở phòng khách, đột nhiên ánh mắt liếc sang chiếc đồng hồ trên tay, rồi cất giọng lạnh: “ Gọi Vận Nhi xuống đây “. A Trạch liền cúi đầu đi ngay, lên tới nơi cửa phòng khóa kín từ bên trong, cậu ta gõ cửa liên hồi.
“ Cô chủ, lão đại cho gọi cô xuống nhà “.
Vận Nhi ngồi co mình trên giường vốn đã thấy sợ nghe tiếng A Trạch còn thấy sợ hãi hơn, hai mắt cứ khóc mãi từ lúc tỉnh giấc, những tia đỏ hiện ra trong màu mắt, cô không đáp lại chỉ cúi gầm mặt lắc lắc đầu mình.
“ Cô chủ, nghe tôi nói không, lão đại gọi cô “.
A Trạch lớn tiếng hơn, một lúc một đập cửa mạnh hơn, bên ngoài lực hắn càng mạnh thì cô gái nhỏ bên trong càng khóc lớn, tiếng khóc nức nở bây giờ ngay cả cậu ta cũng nghe thấy cô đang khóc, liền quay đầu đi xuống, từ từ đi đến chỗ Bùi Mặc, bình thản nói: “ Lão đại, cô bé nhốt mình trong phòng, còn đang khóc lớn “.
Bùi Mặc thở hắc một cái rồi trừng mắt bật đứng lên, đi đến cửa phòng thì giọng nhẹ đi một tông: “ Vận Nhi, mở cửa cho anh, đừng sợ “.
Vừa dứt lời hắn liền ra hiệu cho A Trạch, cậu ta chỉ vặn vặn khóa cửa vài cái cánh cửa liền mở toang, Vận Nhi bị dọa liền khóc gào lên, cúi chặt mặt xuống hai đầu gối, Bùi Mặc đứng nhìn cô vài giây rồi nhẹ nhàng đi vào trong, đi đến hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-du-muon-danh-thien-than-de-yeu/2945762/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.