Căn phòng Tĩnh Trần không lớn, một giường, một tủ, một bàn, một ghế.
Chăn đệm trên giường được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Hai bộ ni bào cũ treo sau cửa;
Hai đôi giày vải cũ đặt dưới giường;
Một chồng sách Phật thật dày đặt trên bàn.
Ngoài ra, không còn bất cứ thứ gì.
Yến Tam Hợp đi tới trước bàn, kéo ngăn kéo ra, trong ngăn kéo là một cái gương đồng, một cái lược, hai cái trâm gỗ không có hoa văn gì.
“Đồ đạc của Tĩnh Trần đều ở đây sao?”
“Còn có bát đũa sư cô thường dùng để ăn cơm, chậu gỗ rửa mặt, rửa chân, màn treo, ngày đưa tang đều bị đốt cả rồi.”
“Bộ y phục nàng mặc trên người trước khi chết đâu, đồ trang sức đâu, son phấn nàng bôi đâu?”
“Ném đi rồi!”
"Tại sao phải ném?”
“Am chủ nói đây là tục vật, trong am không được giữ.”
Chỉ có tục vật mới có thể thăm dò được một chút thân thế của Tĩnh Trần mà!
Ngữ khí của Yến Tam Hợp nghiêm khắc: “Đồ ném thế nào? Ai ném? Ném ở đâu?”
“Ta, ta ném.” Lan Xuyên không hiểu, rõ ràng đang yên đang lành, vì sao ngữ khí của khách quý lại thay đổi, có chút nơm nớp lo sợ: “Ta bỏ hết đồ đạc vào trong một cái bao, sau đó ném xuống sông."
Hay lắm!
Yến Tam Hợp vội đi ra ngoài phòng, kêu to một tiếng: "Lý Bất Ngôn.”
Lý Bất Ngôn gần như chạy như bay đến: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Quần áo Tĩnh Trần mặc trước khi lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537960/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.