Chương trước
Chương sau
Bùi Tiếu hồn phi phách tán, vì muốn thêm can đảm mà cố ý chửi ầm lên.

"Con bà nó ngươi muốn làm gì, cách lão tử xa một chút, cút ngay!"

A Cường như không nghe thấy tiếng mắng, đưa tay vào trong lòng Bùi Tiếu, vội móc ra một dấu quan.

Chu Dã cũng lấy ra quan ấn của mình ra ném đi.

A Cường vội nhận lấy, sau đó không nói lời nào rời khỏi viện.

"Yến cô nương, ngươi nói những võ tăng kia nhìn thấy quan ấn của Bùi đại nhân, lại nhìn thấy quan ấn của ta thì sẽ có phản ứng gì?"

"......"

Ngay lúc này.

Sự thán phục của Yến Tam Hợp đối với hắn không có cách nào để hình dung được.

Thật sự rất thông minh!

Hai quan ấn lại thêm một câu: Bùi đại nhân phát hiện hắn nghi oan cho Chu đại nhân, bây giờ hai người đã hóa địch thành bạn, nơi này không cần các ngươi nữa, mau trở về đi!

Các võ tăng vốn không muốn tham gia tranh đấu với quan trường, hẳn cũng sẽ không hỏi nhiều một câu mà trực tiếp phủi mông rời đi. Mà võ tăng một khi rời đi, sáu người bọn họ... Không biết sẽ chết như thế nào đây!

Yến Tam Hợp nheo mắt lại, nhìn Chu Dã trước mặt, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng lúc nàng và Yến Hành đánh cờ.

Hai biên giới Sở Hán, phong vân nổi lên.

Yến Hành đi một nước Hoa tâm xa: "Tướng quân!"

Yến Tam Hợp im lặng nửa ngày: "Ta thua."

"Con à!" Yến Hành cầm lấy cờ của nàng: "Không đến một khắc cuối cùng thì đừng dễ dàng nhận thua, con xem..." Nói rồi ông đi một nước bình phong mã: "Sinh cơ!"

Yến Tam Hợp dùng sức lắc lắc đầu, trong đầu rõ ràng nảy lên ba ý niệm.

Kề dao lên cổ người khác, nên là chuyện Yến Tam Hợp ta làm: Đây là một ý niệm đầu tiên.

Thắp nén hương đầu, Bồ Tát lại không phù hộ ta, là Tạ phong lưu đốt hương không thành tâm, hay là Bồ Tát chỉ nhận hương, không làm việc: Đây là ý niệm thứ hai.

Ván cờ này, phải phá như thế nào đây: Đây là ý niệm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất trong đầu!

Mà đúng lúc này, Chu Dã đã chắp tay đi tới bên cạnh nàng, khom lưng rút dao găm trên mặt đất lên, giọng nói âm trầm thấp: "Yến cô nương, chọn cách chết đi!"

Yến Tam Hợp cười gằn: "Chết, còn có thể chọn sao?"

"Có thể!" Chu Dã: "Là một kiếm xuyên cổ hay là thiên đao vạn quả, thạch tín độc tửu hay là dây thừng lụa trắng, là chết trước bọn họ, hay là chết sau bọn họ?"

"Muội muội ngươi, muốn giết thì giết, muốn róc thì róc, nói nhảm cái gì nữa hả!" Lý Bất Ngôn đột nhiên mắng: "Bà đây hận nhất là mấy đứa dong dài làm bộ làm tịch. Đến đây, bà đây chết đầu tiên, ai không động thủ thì là con chó."

Hoàng Kỳ bên cạnh nàng sợ tới mức tái mặt: Bà cô ơi, ngươi điên rồi sao?

Chu Thanh thì sóng mắt khẽ động: Hay lắm, nàng ta là đang hộ chủ!

Sắc mặt Chu Dã tái mét, cầm dao găm đi về phía Lý Bất Ngôn.

Yến Tam Hợp dựng tóc gáy.

Nàng quay phắt người, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lý Bất Ngôn, chất lỏng trong mạch máu không phải vì cảm động mà sôi trào thiêu đốt, mà vì nàng thấy được một đường sinh cơ.

Lý Bất Ngôn nói đúng.

Lắm lời để làm gì!

Chuyện đến mức này rồi, nếu Chu Dã không lập tức giết bọn họ, thì còn chờ ngày giờ hoàng đạo gì nữa?

Với lại!

Hắn bảo thuộc hạ cầm quan ấn hai bên đi gặp võ tăng, hắn chẳng lẽ không sợ Tam gia và võ tăng có ám hiệu ước định đặc biệt gì sao?

Với lại!

Hắn trói tất cả mọi người lại, chỉ không trói mình, mà mình rõ ràng mới là người Hóa Niệm Giải Ma, cũng có thể là người nguy hiểm nhất?

Giữa lúc sấm chớp đùng đùng...Yến Tam Hợp đột nhiên nghĩ tới đám người mặc áo đen trong rừng cây nhỏ một kích mà lui.

Nghĩ tới rượu không thêm bất cứ thứ gì...

Không đúng!

Nhất định có chỗ nào đó không đúng!

Trong hư không chợt có hai mảnh ghép nổi lên, răng rắc nối liền với nhau.

Chỗ nối liền hai mảnh nổi, có chỗ kín kẽ, có chỗ đầu trâu không khớp với miệng ngựa, căn bản không khép lại được.

Nhưng thì sao chứ!

Người ta cũng đã dùng một chiêu "Hoa tâm xa" tướng quân rồi, "Bình phong mã" của mình cũng chỉ có thể đi một bước, xem một bước thôi

Dù sao, có tệ hơn nữa thì chẳng thể tệ hơn bây giờ được nữa, liều thôi.

Yến Tam Hợp đột nhiên tiến lên, nắm lấy bàn tay đang cầm dao gặm của Chu Dã.

"Yến Tam Hợp!" Lý Bất Ngôn sốt ruột: "Ngươi làm gì vậy?"

"Không làm gì cả!" Yến Tam Hợp nói rất nhanh: "Ta chỉ muốn hỏi Chu đại nhân một câu, ngươi hao hết tâm tư,  từng bước dẫn chúng ta tới nơi này là vì điều gì?"

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Từng câu từng chữ giống như sấm sét rơi vào trong tai mỗi người.

Hai mắt Bùi Tiếu trừng lớn: Huynh đệ, nàng vừa mới nói cái gì thế? Ngươi có nghe không?

Tim Tạ Tri Phi đập thình thịch: Ta không điếc!

Chu Dã cúi đầu, không dám tin nhìn Tam Hợp.

Yến Tam Hợp hất cằm về phía hắn: "Chu đại nhân hao hết tâm tư, từng bước dẫn chúng ta tới nơi này, hẳn là có mưu đồ!"

Hai câu nói, câu trước một chữ cũng không thay đổi, nhưng ý tứ phía sau thì lại hoàn toàn khác biệt.

Cái gọi là chuyện gì, nghĩa là đang hỏi.

Có mưu đồ, thì là khẳng định, cũng là câu trả lời cho câu hỏi phía trước.

Từ góc độ này của Tạ Tri Phi, vừa vặn có thể nhìn thấy bàn tay Yến Tam Hợp buông xuống một bên, bàn tay kia thon dài tái nhợt, ngón cái và ngón trỏ vô ý thức vân vê từng chút một.

Tim hắn nảy lên một cái, đồng thời cũng không khỏi căng thẳng cho Yến Tam Hợp.

Nha đầu này... Cũng không nắm chắc!

Chu Dã khẽ giãy tay ra, rất hứng thú đánh giá Yến Tam Hợp.

"Yến cô nương, chẳng lẽ ngươi có chứng hoang tưởng gì? Ta dẫn các ngươi đến, vì sao ta phải dẫn các ngươi đến!"

"Hỏi hay lắm!" Yến Tam Hợp chỉ vào chiếc đèn cung đình bên cạnh: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy thứ này, là ở Tạ phủ, đi một đường, nhìn một đường, thật sự rất đẹp. Cũng đắt lắm nhỉ?"

Ngón tay nàng rẽ một cái, chỉ về phía chính đường: "Một gốc hoàng hoa lê phải tốn bao nhiêu bạc đây?"

Ngón tay lại rẽ một cái, chỉ vào bầu rượu vỡ trên mặt đất: "Hình vẽ trên này là từ bậc thầy nổi tiếng..."

Ánh mắt Yến Tam Hợp lạnh lẽo: "Còn cần phải trộm tám trăm lượng bạc kia sao?"

Chu Dã giận tím mặt: "Ngươi có chứng cứ gì, nói ta trộm tám trăm lượng của các ngươi?"

"Lời ngươi vừa nói, chính là chứng cớ." Yến Tam Hợp cười gằn: "Ta chỉ nói tám trăm lượng, không nói tám trăm lượng kia là của chúng ta, Chu đại nhân đang chột dạ cái gì thế?"

Khuôn mặt già nua của Chu Dã trong nháy mắt đỏ lên, cũng cười gằn: "Yến cô nương đang chơi chữ với ta sao?"

"So ra vẫn kém Chu đại nhân ngươi nhiều lắm, áp dụng chuyện Khương Thái Công câu cá, nguyện người mắc câu thật sự rất mượt mà." Yến Tam Hợp: "Tiệm trà lạnh của ông lão kia, ngươi căn bản không cần ném cái túi nhỏ đựng bạc kia xuống."

Đồng tử Tạ Tri Phi trong nháy mắt co rút lại mở rộng.

"Ngươi âm thầm uống trà xong, rồi nói chuyện phiếm giống như thường ngày với ông lão, thì đừng nói người, cho dù là quỷ thông minh cũng sẽ không hoài nghi ngươi."

Tạ Tri Phi thốt lên: "Hắn cố ý ném túi tiền lại, còn cố ý bỏ hai đồng tiền lên bàn rồi vội vàng rời đi, đúng là không ngừng cố ý nhỉ."

Bùi Tiếu cả kinh: Huynh đệ, ngươi nói gì nữa thế?

Lông mày Tạ Tri Phi nhíu lại: Huynh đệ, mau giúp nàng ta đi, đừng để nàng một mình chống đỡ.

Yến Tam Hợp không nhanh không chậm liếc Tạ Tri Phi một cái, chậm rãi nói tiếp: "Chu đại nhân như vậy là muốn để chúng ta sinh lòng nghi ngờ đối với ngươi phải không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.