Chương trước
Chương sau
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 85: Rước họa

Người Quý gia? Ai là người Quý gia?

Lý Bất Ngôn vừa nói thầm một câu, Chu Thanh đã chắn trước mặt nàng.

Lý Bất Ngôn: "Sao lại..."

Chu Thanh thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, lo cho tiểu thư nhà ngươi đi."

Khẩu khí của hắn thật sự quá nặng nề, nặng nề đến mức khiến cho lòng người thấy khủng hoảng.

Tay Lý Bất Ngôn sờ lên lưng, chân nhanh chóng đứng trước Yến Tam Hợp.

Yến Tam Hợp lúc này mới ngừng ho, ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy người nọ xuống ngựa, lập tức hiểu được vì sao giọng nói vừa rồi hắn có hơi quen tai.

Oan gia ngõ hẹp, người tới là Tả thị lang Hình bộ Từ Lai.

Lần này tra xét Quý gia, Cẩm Y Vệ làm chủ, Hình bộ làm phụ.

Cẩm Y Vệ đi vào từ cửa chính, Hình bộ đi vào từ cửa sau.

Từ Lai quay đầu, thật ra cũng không nhìn thấy Yến Tam Hợp, mà chỉ thấy Chu Thanh.

Hắn từng gặp Chu Thanh vài lần rồi, là thuộc hạ hữu dụng nhất bên cạnh Tạ tam gia.

Từ trên xuống dưới kinh thành đều biết, Tạ tam gia và là Bùi Tiếu nhà Bùi thái ý là huynh đệ tốt từ nhỏ.

Mà nhà ngoại của Bùi Tiếu chính là Quý gia.

Lúc này Chu Thanh mang theo hai người, lén lút đi cửa sau Quý phủ ra, chẳng lẽ là trước đó nhận được tin tức, muốn giấu ai sao?

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Từ Lai lúc này mặc kệ hết, cứ hô lên đã.

Hắn vừa hô, mấy thị vệ Hình bộ đồng loạt siết chặt dây cương, quay đầu ngựa, vây quanh ba người trong ba tầng, ngoài ba tầng.

Chu Thanh ôm quyền: "Từ đại nhân, hai vị nữ quyến này là người của Tạ phủ chúng ta, không liên quan đến Quý gia, kính xin Từ đại nhân cho qua."

Lời này vừa nói ra, Từ Lai lập tức biết tin tức xét nhà bị rò rỉ, càng chắc chắc hai người phía sau Chu Thanh có gì đó mờ ám.

"Nữ quyến Tạ phủ sao lại đi từ Quý gia ra?" Từ Lai cười khinh miệt: "Tránh ra, bổn quan phải kiểm tra danh tính của họ mới cho đi được."

Chu Thanh đi theo Tạ tam gia nhiều năm, hiểu rất rõ tình huống trước mắt, chỉ có thể làm lớn chuyện này lên thôi.

Vì thế, hắn né sang một bên nhường một bước: "Mời Từ đại nhân kiểm tra."

Từ Lai chưa từng gặp Lý Bất Ngôn, hỏi: "Tên là gì?"

"Lý Bất Ngôn."

"Trong danh sách có tên của nàng không?"

"Bẩm đại nhân, không có người này."

"Ừ!"

 



Từ Lai hất cằm: "Còn một người nữa, đứng ra đây, tên là gì?"

Lý Bất Ngôn thấy mình không sao, bèn nhường một bước sang một bên.

Người phía sau chậm rãi ngẩng đầu: "Yến Tam Hợp."

Nàng ngẩng đầu lên, lòng Từ Lai tràn đầy khiếp sợ.

Không ngờ lại là nàng!

Hắn âm u nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, thầm nghĩ: Ông đây đang lo không có cơ hội trả thù, các ngươi tự dâng tới cửa thì đừng có trách nhé...

Hừ hừ!

Vậy thì đừng trách ta lấy chuyện công báo thù riêng!

Yến Tam Hợp thấy Từ Lai nhìn cô chằm chằm, thì biết không hay, chủ động nói: "Ta không phải người Quý gia, trên danh sách không có tên ta."

"Chuyện này ngươi quản được sao?" Từ Lai lạnh lùng: "Ngươi từ Quý gia đi ra, là người của Quý gia, người đâu, mang đi!"

Biến cố xảy ra trong nháy mắt.

Người bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, thì thanh nhuyễn kiếm trên lưng Lý Bất Ngôn đã nắm trong tay, khẽ chỉ về phía Từ Lai.

"Ta xem ai dám?"

Bà cô ơi, sao cô nhanh thế!

Trái tim Chu Thanh muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

"Từ đại nhân nhìn kỹ lại đi, vết thương trên trán Yến cô nương vẫn còn, lão gia nhà ta tự mình đến Hình bộ đưa nàng ấy ra, chẳng lẽ đại nhân đã quên rồi sao?"

Thật không hổ là người bên cạnh Tạ lão tam, từng câu từng chữ đều giấu đao kiếm.

Đầu tiên là nhắc nhở hắn đừng mở to mắt nói dối.

Lại chuyển đến Tạ Đạo Chi, cảnh cáo hắn đừng không biết điều.

Không biết điều ư, ta thấy Tạ gia các ngươi mới không biết điều!

Đánh con ta bị thương, đập bảng hiệu Hình bộ ta, thù này vừa khéo tính luôn một thể!

"Ta mặc kệ ả là Yến cô nương, hay ai khác, tội nặng thứ nhất là từ Quý gia đi ra, tội nặng thứ hai là mang kiếm giữa ban ngày ban mặt, tội nặng thứ ba là uy hiếp quan viên đương triều, tội thứ là không chịu bị bắt." Từ Lai trợn tròn mắt, lạnh lùng nói: "Người đâu, còn không mau bắt lại cho ta!"

"Lạch cạch!" Tất cả thị vệ đồng loạt rút kiếm ra.

Lý Bất Ngôn không chút hoang mang, dùng nhuyễn kiếm vẽ ra một đường cong trên không trung.

Bà cô đã lâu không đánh nhau, đang ngứa ngáy tay chân lắm đây nè, xem ta giết từng người các ngươi thế nào nhé!

"Lý cô nương!"

"Lý Bất Ngôn!"

Hai giọng nói đồng thời quát lên.

Lý Bất Ngôn chỉ nhìn Yến Tam Hợp: Sao, không cho ta đánh hả!

Yến Tam Hợp khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói: "Lý Bất Ngôn là tỳ nữ của ta, vừa tới kinh thành chưa được mấy ngày, không hiểu quy củ trong kinh lắm, không cần các ngươi bắt, chúng ta đi theo các ngươi.

Chu Thanh vừa nghe Yến Tam Hợp nói như vậy, thì trái tim đang treo ở cổ họng lập tức rơi về chỗ cũ.

"Từ đại nhân, nếu không chạy tới Quý phủ bây giờ, thì người trong danh sách sẽ chạy trốn từ cửa sau đấy ạ."

Từ Lai không phải muốn làm gì họ cả, mà chỉ muốn mượn lần xét nhà này để trả mối thù nhục nhã trước kia, khiến người Tạ gia khó xử mà thôi.

"Mang đi!"



  

Đám thị vệ Hình bộ vừa nghe lời này, thu đao xoay người lên ngựa chạy như bay, để lại sáu thị vệ, áp giải ba người đi về phía cửa sau Quý gia.

Yến Tam Hợp chỉ vào Từ Lai phía trước: "Người này đang báo thù riêng sao?"

Chu Thanh không có cách nào trả lời chính diện, đành phải gật gật đầu.

Yến Tam Hợp: "Là trả thù ta hay Tạ gia?"

Chu Thanh: "..."

Chu Thanh im lặng nói một chữ "Tạ", biểu cảm trên mặt Yến Tam Hợp lập tức buông lỏng.

Lý Bất Ngôn bên cạnh cực kỳ bình tĩnh chen vào một câu: "Ta đã nói rồi mà, ta và tiểu thư cũng không phải loại người hay gây họa!"

Ngươi còn không gây họa sao?

Chu Thanh vốn là người trầm ổn, cũng không nhịn được muốn học Bùi gia lườm mắt.

......

Quý gia lúc này, Cẩm Y Vệ nối đuôi nhau vào, thẳng đến ba đường trái, trung, phải.

Chỉ một lát sau, tòa phủ đệ vốn yên tĩnh đã lập tức nổ tung, tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng quát lớn vang lên liên tiếp, khiến da đầu người ta tê dại, tim đập nhanh.

Tạ Tri Phi yên lặng nhìn Bùi Tiếu xanh mặt: "Đi thôi, ở đây ngươi không giúp được gì đâu."

"Thập Ngũ, ta đột nhiên hối hận rồi."

"Hối hận cái gì?"

Bùi Tiếu im lặng giây lát rồi nói: "Hối hận không nói cho bọn họ biết quan tài của lão phu nhân không khép lại từ trước."

Nếu bọn họ có thể nghe được câu nói kia của Yến Tam Hợp như cậu cả ta thì hẳn là sẽ liều chết chống đỡ.

Nói đến đây, Tạ Tri Phi chột dạ.

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, mau đi đi!"

"Đi thôi!" Bùi Tiếu cắn răng một cái.

Hai người một người mặc quan phục võ tướng, một người mặc quan phục quan văn, đi đến đâu, không ai dám ngăn cản.

Mấy tên Cẩm Y vệ nhìn thấy là Tạ tam gia, thậm chí còn chào hỏi hắn.

Tạ Tri Phi vừa đáp lễ, một vừa thấp giọng nói: "Không biết lần này, Hoàng thượng phải ai đi xét nhà đây?"

Bùi Tiếu hữu khí vô lực: "Ngươi muốn giúp ta đi kéo quan hệ sao?"

"Ta không có bản lĩnh này!" Tạ Tri Phi suy nghĩ một lát: "Lát nữa gặp hắn, chúng ta cứ cầu xin hắn đi, ít nhất đừng để Quý gia phải chịu tội."

"Đúng vậy!" Bùi Tiếu vỗ tay một cái, trên mặt dấy lên một chút hy vọng.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa viện, trước mắt chỉ nhìn thấy một đoàn cẩm y vệ đông nghịt.

Mà cách đó không xa dưới bóng cây, có mấy tên quan viên đang đứng, những người này đều vây quanh một người.

Người nọ đứng quay lưng, cả người toát ra quý khí.

Tạ Tri Phi thị lực rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra người nọ là ai, không khỏi kéo mạnh tay Bùi Tiếu, kinh hãi nói: "Mau xem đi, sao hoàng thượng lại phái hắn tới vậy?"

Bùi Tiếu nhìn qua, choáng váng cả người.

Không ngờ lại là hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.