Chương trước
Chương sau
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 84: Chặt tay

Ninh thị hoàn toàn bối rối.

"Cái gì?"

"Đừng cái gì nữa!"

Bùi Tiếu bước lên, tay chống sau lưng Ninh thị, dùng sức đẩy: "Mau, mau trở về giấu ngân phiếu vào trong người hết đi, giấu được bao nhiêu thì giấu bấy nhiêu, trên đầu cắm nhiều trâm châu, trên tay đeo nhiều nhẫn vào, lỡ như vào trong lao thì những thứ này đều có thể phát huy công dụng."

Ninh thị bị hắn đẩy thì lảo đảo vài bước, lúc vượt qua ngưỡng cửa, còn suýt nữa thì vấp ngã.

Tạ Tri Phi đưa tay đỡ: "Tam phu nhân, Minh Đình nói rất đúng, mau đi đi, không có thời gian nữa đâu."

Ninh thị há miệng, quay đầu nhìn Yến Tam Hợp, mới vỗ đùi một cái: "Ôi trời, ông trời của ta ơi, thế này thì sống sao được nữa."

Miệng thì nói sống sao được nhưng chân thì chạy nhanh hơn ai hết, vừa chạy còn vừa lấy tay che chở trâm cài.

Yến Tam Hợp không biết vì sao cũng muốn bật cười.

Nhìn xem, Tam phu nhân bất chấp như thế, đến Quý Lăng Xuyên cũng bó tay, hèn gì cả Quý phủ này không ai có thể áp chế được nàng.

Nha đầu này còn cười nữa?

Tạ Tri Phi nghiêm túc: "Yến Tam Hợp, ngươi và Lý Bất Ngôn mau đi khỏi đây từ cửa sau, Chu Thanh sẽ bảo vệ các ngươi."

Yến Tam Hợp còn chưa mở miệng, Lý Bất Ngôn đã hỏi: "Chúng ta cũng đâu phải người Quý gia, tại sao phải rời đi?"

"Giờ là lúc nào rồi mà còn lão phu nhân nữa!" Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Chu Thanh phía sau.

Chu Thanh vội nói: "Yến cô nương, Lý cô nương, mau đi theo ta."

Yến Tam Hợp: "Chờ chút!"

"Chờ đợi gì nữa!" Tạ Tri Phi sốt ruột đến độ gầm lên: "Cẩm Y vệ xét nhà là chuyện đùa sao, người vi phạm có thể giết trước tấu sau đó, không muốn sống nữa hả."

Yến Tam Hợp lớn thế này chưa từng bị người khác nạt như vậy, trong lòng chợt tức giận.

(Yến bé bì: sao dữ với bé thế, anh hết iêu bé òi hở)

"Ta nói chờ một chút, là bảo ngươi làm sao cho Quý Lăng Xuyên đừng chết."

Tạ Tri Phi ngẩn ra.

"Chỉ cần người không chết, đợi ta giải tâm ma của lão phu nhân thì sẽ có cơ hội lật ngược tình thế, Bất Ngôn, chúng ta đi!"

"Chờ đã!" Quý Lăng Xuyên lảo đảo vọt tới trước mặt Yến Tam Hợp, đưa tay ngăn lại: "Lời cô nương nói là thật sao!"

Yến Tam Hợp nói từng chữ: "Còn thật hơn vàng."

Quý Lăng Xuyên vốn định đâm đầu chết đột nhiên như được chích máu gà, hai chân hắn gập lại, quỳ thẳng xuống trước mặt Yến Tam Hợp.

"Hơn hai trăm mạng người của Quý gia, đều nằm ở trong tay cô nương. Cô nương tốt bụng, phải mau chóng hóa giải tâm ma cho lão phu nhân, ta xin dập đầu với cô nương."

"Ôi chao, Quý đại nhân của ta ơi, dập đầu là coi như xong à, ngươi vẫn nên tình làm sao để giữ mạng trước đi đã!"



Tạ Tri Phi kéo Quý Lăng Xuyên lên, gật đầu với Yến Tam Hợp: "Đi mau!"

Yến Tam Hợp xắn tay áo vung lên, lập tức đi ngang qua hắn, coi hắn như không khí!

Tạ Tri Phi nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng kia mà cười khổ không thôi.

Sao lại nóng nảy thế, cũng không nhìn xem ta con bà nó là vì ai?

Tính cách của Yến Tam Hợp trước nay vốn đều thu lại, không chọc giận tuyệt đối không phát tác.

Nàng trước giờ luôn biết tốt xấu, lúc đó kêu "Chờ đã" tuyệt đối có lời quan trọng muốn nói.

Tên Tạ phong lưu này, hắn thì biết cái gì?

"Tam Hợp, ngươi vừa mới sốt ruột hỏi Tam phu nhân, là phát hiện cái gì sao?"

Yến Tam Hợp bị Lý Bất Ngôn hỏi như vậy thì chút nóng nảy vừa rồi lập tức tan biến không thấy bóng dáng.

Nàng vừa bước nhanh, vừa nói: "Lão phu nhân đến hôn sự của con ruột mình cũng để Trương gia định đoạt, sao lại vì một đứa cháu gái mà đắc tội Trương gia chứ?"

Lý Bất Ngôn gật gật đầu: "Xem ra trong này có uẩn khúc gì đó?"

Yến Tam Hợp: "Chắc chắn là có."

Lý Bất Ngôn: "Tâm mà của lão phu nhân là chuyện hợp táng sao?"

Yến Tam Hợp: "Không phải, lão phu nhân khi còn sống không biết việc này."

Lý Bất Ngôn: "Lỡ như sau khi nàng chết thì phát hiện."

Yến Tam Hợp: "Niệm khi còn sống, chết mới thành ma."

Lý Bất Ngôn: "Vậy thì là Tam phu nhân sao?"

Yến Tam Hợp: "Kỹ xảo làm ầm ĩ của Tam phu nhân ở trong mắt lão phu nhân căn bản đáng nhìn, cũng không thể là nàng."

Lý Bất Ngôn: "Như vậy có khả năng nhất là Trương thị, dù sao hai người này ngươi tính kế nhau hơn nửa đời người mà."

Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát: "Cũng có thể là Trương Thị, cần điều tra sâu hơn."

Lý Bất Ngôn: "Mấy câu nói vừa rồi của ngươi, có phải là muốn khuyên giải Tam phu nhân không?"

Yến Tam Hợp: "Cũng là một người đáng thương!"

Chu Thanh đi ở phía trước nghe thấy thì mí mắt giật giật, khóe miệng co rút.

Bị Tam gia đoán đúng rồi.

Hai người này căn bản không biết chốn quan trường ở kinh thành nông sâu thế nào, Cẩm Y Vệ xét nhà, đó là đại sự toàn bộ thành Tứ Cửu đều lo sợ.

Các nàng, các nàng lại còn có tâm trạng thảo luận chuyện Quý gia, thảo luận chuyện Tam phu nhân?

"Hai vị cô nương, chúng ta đi mau lên nào."

Lý Bất Ngôn đột nhiên đi nhanh hai bước, sóng vai với Chu Thanh: "Ta có một việc không rõ, Quý gia và Thái tử có quan hệ, vì sao còn bị tịch thu?"

Chu Thanh: "..."

Lý Bất Ngôn: "Thái tử vì sao không giúp một tay?"

Chu Thanh: "..."

Lý Bất Ngôn: "... Chẳng lẽ là thái tử vô dụng?"



Chu Thanh sợ tới mức tái mặt: "Cô nương cẩn thận, việc này không thể nói ra."

Lý Bất Ngôn truy hỏi tận gốc: "Vì sao nói không được?"

Ngay cả cái này cũng không hiểu?

Chu Thanh nhấn mạnh: "Dưới chân thiên tử không thể so với nơi khác, bàn luận hoàng thượng, bàn luận thái tử đó là chuyện phải rớt đầu."

"Hẳn là chặt tay tìm đường sống!" Yến Tam Hợp vừa nói xong, lập tức nhận ra thân thể Chu Thanh cứng đờ, bước chân lập tức rối loạn.

Ánh mắt Lý Bất Ngôn sắc bén, thừa dịp Chu Thanh điều chỉnh bước chân thì cố ý chậm lại, sóng vai với Yến Tam hợp, nói bằng khẩu hình:

"Đoán đúng rồi."

Dứt lời, nàng bật ngón tay cái với Yến Tam Hợp.

Yến Tam Hợp trong lòng dâng lên một cảm giác rất không thoải mái, thầm nói: Ta thuận miệng nói bừa, sao lại đoán đúng chứ!

Nàng nào biết đâu, giờ phút này trong lòng Chu Thanh còn không thoải mái hơn cả nàng.

Quá thông minh.

Người như vậy, Tam gia thật sự có thể vạch trần gốc gác của nàng sao?

Ta thấy có vẻ hơi khó đây!

......

Cẩm Y Vệ còn chưa có chạy tới, Quý gia hết thảy đều như thường.

Lúc xuyên qua hậu hoa viên, có mấy bà mụ trông vườn còn tụ lại với nhau phơi nắng, căn bản không biết đại họa ngập trời sắp đến.

Trong nháy mắt đã tới cửa sau.

Chu Thanh bước ra trước, thấy xa xa đã có binh mã chạy tới như bay, vội nói: "Yến cô nương, nhanh, bên trái."

Ba người rời đi từ cửa sau, vội vã dán vào góc tường để đi.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Chu Thanh thấp giọng nói: "Hai vị cô nương thấp đầu xuống một chút."

Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn tuy rằng không rõ vì sao, nhưng cũng làm theo.

Chu Thanh ở phía trước đi quá nhanh, Yến Tam Hợp đuổi không kịp, tự nhiên hô hấp cũng không đều.

Mấy con ngựa đi ngang qua họ, mang theo bụi bặm, bụi bặm kia tuôn vào trong miệng Yến Tam Hợp, nàng nặng nề ho khan vài tiếng.

Người cưỡi ngựa nghe thấy tiếng ho khan, tò mò quay đầu nhìn.

Mà đúng lúc này, Chu Thanh xoay người muốn xem Yến Tam Hợp có chuyện gì không.

Một người quay đầu, một kẻ xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt người trên ngựa sáng ngời, sau đó là sự hung dữ tràn ra, hắn lập tức siết chặt dây cương, lớn tiếng hô: "Người đâu, ở đây có người của Quý gia!"

Trái tim Chu Thanh, chợt trầm xuống.

Xong đời rồi!

***Hôm nay dừng ở đây ha, em ngủ đây, laptop hớt pin òi, chúc các chụy lát ngủ ngon nè
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.