Chương trước
Chương sau
Sức mạnh phẫn nộ từ trong người Quân Ngọc Hàm không ngừng rỉ ra, chống chọi lại hơi thở trên người Thiên Đế, năng lượng tương tự nhau ở trong căn nhà nhỏ va chạm kịch liệt, hoa lửa dữ dội lách ta lách tách dậy lên, tương hỗ không từ.

Sức mạnh không ngừng phóng thích ra từ trong cơ thể Quân Ngọc Hàm ứng phó với mình khiến cho Thiên Đế thật sững sờ, sắc mặt lại âm trầm thêm vài phần. Giỏi lắm! Dám dùng năng lực kế thừa từ y để đối phó với y! Thật sự là quá giỏi mà! Rốt cuộc trên người vẫn lưu chảy dòng máu của Hi Huyền y, so với cái tên phụ thân thiện lương đến nỗi làm người ta cảm thấy chán ghét mà nói, thật sự là rất giỏi ~

Không khỏi cười lạnh hai tiếng, ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo sang Ngao Triệu đang bị mình chế trụ, tâm tư y không khỏi thay đổi, nghiệt thai trong bụng Ngao Triệu này đã sắp gần chín muồi, chỉ sợ không dễ xóa đi như vậy, vẫn nên về Thiên Giới hỏi Uyển Nhược xem sao, nếu như là mình sở sinh nghiệt thai này ─ chẳng bằng hiện tại trừ khử! Dĩ tuyệt hậu hoạn!

“Ngọc Hàm ─”

Quân Ngọc Hàm khẽ hừ, không hề nhìn vết thương của mình, trấn định nói với Ngao Triệu: “Ngươi mau chạy đi, để ta đối phó với y ~”

Nói xong, xoay người đối diện với Thiên Đế, tụ tinh triệu hồi ra pháp lực của mình, linh lực không ngừng xông ra tạo thành trong lòng bàn tay hắn quang đao cơ hồ giống của Thiên Đế như đúc, bản thân hắn mặc dù không tự giác, nhưng Ngao Triệu bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, chuyện gì thế này!

Lúc nãy y không chú ý, hiện giờ hai người đồng thời phóng sức mạnh ra trước mặt y, hai luồng sức mạnh này thế mà lại giống nhau đến kinh người! Cơ hồ có thể nói là không khác nhau tí nào! Ngoài trừ việc linh lực của Thiên Đế dày hơn một chút! Ngay cả ánh mắt cừu thị lẫn nhau cũng như cùng đúc ra từ một khuôn! Chẳng lẽ là Quân Ngọc Hàm và Thiên Đế có quan hệ gì ư?! Thế nhưng sao lại có thể được! Thiên Đế đối với Quân Ngọc Hàm ra tay thật sự không có chút lưu tình!

“Triệu! Ngươi còn không mau đi!” Quân Ngọc Hàm thấy Ngao Triệu còn ngây người hồi lâu vẫn không nhúc nhích gì, không khỏi lo lắng gọi. Đồ rồng ngốc này sao còn chưa đi! Linh lực của đối phương mạnh mẽ đến vậy, ép hắn đến nỗi không nhịn được tâm sinh ý sợ, nếu không phải vì Ngao Triệu mà cố gắng chống đỡ, cả người hắn đã lạnh run rồi! Muốn thắng được Thiên Đế trước mắt này là chuyện không thể nào, hắn chỉ hy vọng mình có thể tranh thủ chút thời gian để Ngao Triệu có thể chạy trốn!

Từ trong giật mình tỉnh lại, Ngao Triệu vẫn bởi vì lời nói này của Quân Ngọc Hàm mà còn sững sờ, nhìn thấy bên mặt kiên nghị của hắn, khẽ gọi nói: “Ngọc Hàm…” Không phải là không hiểu tâm tư, nhưng đối phương là Thiên Đế, cho dù hắn có mạnh hơn đi nữa thì sao có thể thắng được người này?! Huống chi họ sử dụng cùng một loại phép thuật, sợ rằng Thiên Đế càng hiểu rõ về nhược điểm của phép thuật kia hơn Quân Ngọc Hàm nhiều, càng sẽ biết làm thế nào để đối phó với Quân Ngọc Hàm! Thế nhưng y hiện giờ gần như chẳng khác gì người phàm, lưu lại đây đi nữa cũng chỉ liên lụy đến Quân Ngọc Hàm, cũng chỉ là nhiều thêm một cỗ thi thể thôi!

Ngao Triệu cúi đầu nhìn bụng mình, hung hăng cắn răng, đứng thẳng dậy rồi chạy ra ngoài.

Nhận ra được ý đồ của hắn, Thiên Đế lạnh lùng dời ánh mắt đi, uy nghiêm nói: “Chạy đi đâu?!” Một thanh quang đao trong tay đột ngột hóa thành sợi roi dài, ra sức vung lên tựa như có sinh mệnh mà bay đến, như sợi dây leo quấn chặt lấy Ngao Triệu, siết đến nỗi cái bụng nửa tròn của y biến thành hình hồ lô!

“A ─ Ngọc… Ngọc Hàm… đi mau…” Không ngờ được rằng lại bị bắt lấy dễ dàng như vậy, ý niệm duy nhất trong đầu Ngao Triệu chính là nếu mình đã không đi được nữa, vô luận thế nào Quân Ngọc Hàm cũng phải giữ được tính mạng!

Thế nhưng Quân Ngọc Hàm nào nghe lọt, trái tim hắn thắt chặt lại, đầu óc trống rỗng liền tấn công Thiên Đế.

Thiên Đế không xem hắn vào mắt, vung một thanh quang đao khác lên, đột nhiên một mũi tên ánh sáng bén nhọn từ trong thân đao biến ảo ra, thẳng tắp đánh úp về phía Quân Ngọc Hàm.

Quân Ngọc Hàm vội vã dùng quang đao trong tay ngăn cản lại, nhưng quang tiễn cường thế kia lại chấn động đễn nỗi làm hai tay hắn tê rần, thân thể liên tục lui về sau, cho dến khi không còn đường lui dựa sát lên vách tường, mà quang tiễn vô tình kia không hề ngừng nghỉ, lúc sau còn mạnh hơn lúc trước đánh vào hắn.

Quang tiễn bị hắn đánh văng ra bay khắp bốn phía, mang theo mảnh vỡ của tường gỗ  liên tiếp bay theo, trong nháy mắt phá tan ngôi nhà gỗ thành mảnh vụn, mà chút vụn gỗ trái lại trở thành vũ khí công kích Quân Ngọc Hàm, không chút lưu tình đâm vào trong thân thể hắn, máu bị vụn gỗ chặn lại không cách nào chảy ra ngoài chỉ có thể từ từ thấm ướt vụn gỗ, làm chúng trở nên đỏ ngầu như mình!

“Ô…” Quân Ngọc Hàm dần dần không cách nào chống đỡ được, quang đao trong tay từ từ mờ đi, mắt thấy sắp bị bại trận, nhưng một luồng sức mạnh từ phía sau người hắn xuyên qua, khiến tất cả quang tiễn trong nháy mắt tiêu tan không còn lại dấu vết!

“Ngươi?!” Thiên Đế đột nhiên trừng phía sau người hắn, mà trong ánh mắt kinh ngạc của Thiên Đế lại thấy được cái bóng của Huyễn Trần Tử, không khỏi khiến hắn cũng giật mình quay đầu lại nhìn Huyễn Trần Tử ở sau lưng, chỉ thấy Huyễn Trần Tử dữ tợn đứng ở đó, trên mặt hiện lên đồ đằng màu đỏ minh chứng cho sự ma hóa, mà đôi răng nanh không chút nào che dấu nhô ra ngoài miệng, toàn thân bao vây trong luồng sáng đen trong suốt!

“Ha ha ha ─ Hi Huyền! Ngày chết của ngươi đã đến! Chịu chết đi!” Y cuối cùng đã ma công đại thành rồi! Mà may mắn hơn chính là, y mới về đến Thái Hư sơn thì đụng phải tên khốn Hi Huyền này! Y sẽ giết cái tên này cứu Phỉ Ngạn ra! Huyễn Trần Tử phát ra tiếng cười chói tai, luồng sáng đen bên ngoài cơ thể bời vì tiếng cười của y mà tăng thêm vài phần hắc sắc.

“Ngươi ─” Sao lại có thể?! Y thế mà ở trong thời gian ngắn ngủi đã luyện thành ma công! Hơn nữa sức mạnh so với suy đoán của mình còn cường đại hơn rất nhiều! Hừ! Chắc là được cái tên Thu Chí Thủy kia giúp đỡ chứ gì!   

Thiên Đế lạnh lùng lưu chuyển ánh mắt giữa Quân Ngọc Hàm và Huyễn Trần Tử, tâm tư lại thay đổi, nếu Huyễn Trần Tử và Quân Ngọc Hàm cùng liên thủ, y đối phó với chúng cũng rất cố sức, huống chi y còn phải đề phòng Ngao Triệu chạy trốn! Mà khiến y lo lắng nhất chính là nếu như Thu Chí Thủy đến, thì mình không phải là đối thủ của chúng!

Thôi được rổi! Y trước mang Ngao Triệu về Thiên Đình, nhanh chóng trừ đi nghiệt chướng trong bụng người này, còn hai tên trước mắt thì sau này từ từ xử lý!

Chợt thấy Thiên Đế kéo Ngao Triệu qua, thân thể lóe lên một cái, sắp sửa biến mất trước mặt bọn họ, Huyễn Trần Tử giận dữ hét: “Hi Huyền! Không được chạy!”

“Triệu ─” Quân Ngọc Hàm cũng điên cuồng hét lên, vừa định nhào tới, song bọn họ còn chưa kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Đế mang theo Ngao Triệu biến mất trước mặt mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.