Hiên Viên Nguyệt Triệt vươn cánh tay thon dài, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của Phượng Thiên Tuyết, hơi dùng một chút lực, đặt nàng ngồi trên đùi mình.
Hơi thở nam nhân mát lạnh nhàn nhạt ập tới trước mặt, hôn lên khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiên Tuyết, càng như nhiễm ánh nắng chiều thật mạnh, mặc cho gió thổi như thế nào, đều là tán không xong.
Môi nam tử tiến đến khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiên Tuyết, “Nha đầu, mặt nàng hình như đỏ? Có phải rất muốn ta hay không?”.
Tiếng cười hài hước lười biếng làm Phượng Thiên Tuyết càng xấu hổ, “Đại vương tử… Ngươi ngươi… Ngươi thả ta xuống!”.
“Thẹn thùng như vậy làm gì? Người nào vừa rồi còn ở bên đám mĩ nam cười nói tự nhiên, hào sảng khéo léo, rất có thế thiên kim bá vương, sao tới nơi bổn vương, nàng lại ngượng ngùng như vậy?”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt càng buồn cười, nhiệt khí phả lên khuôn mặt nhỏ của nàng, làm Phượng Thiên Tuyết hơi run rẩy một chút.
Kiếp trước của nàng, đã để người ta phụ.
Khi đó Hạ Lan Dung Mặc ôn tồn với nàng, chẳng qua chỉ là mượn người khác làm cho nàng.
Ví như sợ nàng cảm lạnh, sợ nàng bị đói, tiệc sinh nhật sai người đưa đồ tới.
Kiếp trước Phượng Thiên Tuyết ngu xuẩn, vậy mà cho rằng đó chính là yêu, đó chính là tốt đối với nàng!
Hạ Lan Dung Mặc ngoại trừ thân cận một chút với nàng, không còn động tác thân mật khác.
Hiện giờ Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, vấn đề là ——nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-doc-phi-dai-ty-phe-vat-nghich-thien/2001156/chuong-86-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.