Chương trước
Chương sau
Phượng Thiên Tuyết cực kỳ cảm động, ngoái đầu nhìn lại hắn một cái, nhợt nhạt cười, “Yên tâm đi, loại thú này… Hẳn là không có nhiều lực công kích loài người, nhưng nếu có được nó cũng là vui mừng ngoài ý muốn.”.

Hiên Viên Nguyệt Triệt kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi dựa vào vài giọt máu, liền biết nó là thú gì sao?”.

Phượng Thiên Tuyết hơi hơi nhướn mày, kiếp trước của nàng, thật ra thu phục rất nhiều linh thú, loại Thôi miên thú này, là linh thú đầu tiên nàng thu phục trong kiếp trước.

Thôi miên thú kỹ năng tuyệt sát, chỉ cần nó kêu lên, tuyệt đối có thể làm nhân vật cấp Huyền tiên choáng váng ngủ thiếp đi!

Cho nên loại Thôi miên thú này, cũng vô cùng được hoan nghênh ở Thần giới đại lục.

Chỉ là Phượng Thiên Tuyết không rõ, vì sao ở đại lục cấp thấp này, lại có Thôi miên thú.

“Đương nhiên, nó gọi là Thôi miên thú, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa tìm xem!”.

Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, theo những vết máu đó, đi từng bước một tìm kiếm.

Nơi này cổ thụ che trời, tối tăm, may mắn Hiên Viên Nguyệt Triệt có dạ minh châu, chiếu sáng ngời mọi vật.

Phượng Thiên Tuyết theo vết máu, đi từng bước một sơn động phía trước,

trong sơn động là một mảnh đen như mực, Hiên Viên Nguyệt Triệt nhíu nhíu mi, thần thức lập tức buông ra, đi vào trong động thăm dò có thú lớn hay không.

Rốt cuộc, hắn cảm ứng được một linh thú tồn tại, hơi thở linh thú quả thực yếu.

“Bên trong quả nhiên có linh thú, chỉ là hơi thở nó rất yếu!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt nói, sau khi Phượng Thiên Tuyết nghe xong, cầm lòng không đặng mà đi đến.

Nàng đối với Thôi miên thú có một loại cảm tình đặc thù, dù sao đó cũng là linh thú đầu tiên nàng thu phục trong kiếp trước, nàng hãy còn nhớ rõ sự vui sướng lúc thành công thu phục nó.

Hơn nữa Thôi miên thú lại không phải linh thú thô bạo gì, cho nên lúc này đây, mặc kệ như thế nào nàng cũng muốn cứu linh thú!

“Nha đầu, phải cẩn thận một chút!”. Thấy Phượng Thiên Tuyết bước vào, Hiên Viên Nguyệt Triệt vội vàng thấp giọng nói.

Phượng Thiên Tuyết gật đầu, lúc này từ chân trời phương xa, đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, sắc mặt Hiên Viên Nguyệt Triệt bỗng chốc biến đổi!

“Nha đầu, ta có việc gấp phải đi trước một hồi, đây là Tín hiệu phù, nếu nàng gặp nguy hiểm, kéo vang cái phù này, ném nó vào không trung một chút là được, hiểu rõ không?”.

Phượng Thiên Tuyết chớp chớp mắt, trong lòng âm thầm đắc ý, loại phù cấp thấp này nàng có rất nhiều, nhưng dù sao nàng vẫn duỗi tay tiếp nhận.

“Tốt, ngươi đi đi, ngươi cũng cẩn thận một chút.”.

Hiên Viên Nguyệt Triệt lập tức cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, bổn vương nhất định sẽ trở về cưới nàng vào cửa.”.

Phượng Thiên Tuyết bị nghẹn đến không biết làm sao hồi phục, sau khi Hiên Viên Nguyệt Triệt đem dạ minh châu trong tay giao cho Phượng Thiên Tuyết, trong nháy mắt, thân ảnh ngọc thụ lâm phong biến mất.

Trong lòng nàng đột nhiên có chút phiền muộn.

Lúc này gặp mặt, còn không được bao lâu, tên đáng ghét này lại đi.

Chỉ là có việc gì gấp, làm cho Hiên Viên Nguyệt Triệt vội vã rời đi như vậy?

Chẳng lẽ là đệ tử Bát Dương Tông gặp nguy hiểm?

Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng cười, Bát Dương Tông xem ra có người muốn gây bất lợi với nàng!

Chẳng qua ở núi Bách Hoa, nàng không được động thủ thôi, nhưng hai nha đầu ngu xuẩn kia dám xuống tay với nàng … Xem ra có cơ hội nhất định phải hung hăng giáo huấn các nàng một phen!

Phượng Thiên Tuyết không nghĩ quá nhiều, bước nhanh vào, đi tới trong động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.