Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Khi Quân lão gia tử vừa nói những lời này xong thì ông chợt thấy Vân Thanh Nhã và Ninh Hân đang nắm tay nhau đi đến. Tâm treo lơ lửng của ông cuối cùng cũng được thả xuống.

Vân Thanh Nhã xuất hiện ở đây chứng tỏ thành đông đã an toàn.

Tiếp theo sau, Quân lão gia tử nhanh chóng nhìn thấy Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần đi theo phía sau Vân Thanh Nhã, hai mắt ông liền trừng lớn, giọng nói thập phần kích động: "Linh Nhi, các con... Các con về rồi?"

Thật ra thì vừa nãy Quân lão gia tử đã nhận ra có người đột phá, có điều ông tưởng rằng người đột phá là bên phe địch, ông hoàn toàn không nghĩ đến Quân Phượng Linh.

Hiện tại, nhìn thấy phu thê Quân Phượng Linh, Quân lão gia tử chợt vỡ ra mọi lẽ.

Thời điểm Vân nha đầu đi có nói qua, dựa vào tư chất của Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần, nếu bọn nó ăn quả Long Tiên, chắc chắn có thể đột phá đến cảnh giới Thần Quân.

"Quân lão gia chủ, vừa nãy Quân gia chủ cũng đã quay về, nhưng Quân gia chủ không yên tâm ngài nên bảo Thanh Nhã đến đây xem thử. Hiện tại toàn bộ quân địch đã tử trận, Linh Châu chúng ta đã an toàn."

Nghe lời này, tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi đến, Vân Thanh Nhã luôn nhìn Quân Lâm Thiên, vì thế mà không phát hiện ra sự hiện diện của Hồng Loan. Sau khi báo cáo xong tình hình trận chiến, Vân Thanh Nhã mới đảo mắt nhìn quanh, vừa thấy Hồng Loan đứng đó, Vân Thanh Nhã lập tức ngây ngẩn cả người.

"Hồng Loan cô nương?"

Không phải hắn hoa mắt chứ? Sao Hồng Loan cô nương lại có thể xuất hiện ở đây?

"Chuyện này nói ra rất dài, chúng ta trở về trước rồi từ từ nói." Quân Lâm Thiên khẽ thở dài: "Vân nha đầu và Tiêu Nhi rời đi cũng lâu rồi, không biết đến khi nào mới trở về?"

May mắn là bọn họ đã bảo vệ được mảnh đại lục này bình an trước khi Vân Lạc Phong trở về.

"Cha, con đã nghe nhị thúc Phong Nhi kể lại những chuyện xảy ra ở đây rồi, chúng ta về rồi bàn bạc, đám khốn kiếp kia dám cả gan xâm phạm Thất Châu Đại Lục, chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay ngồi chờ chết."

Một tia lạnh lùng xẹt qua đáy mắt Quân Phượng Linh, ánh mắt bà càng thêm lãnh lệ, loáng thoáng chứa đầy gió lốc mãnh liệt.

"Được! Chúng ta về rồi bàn bạc thật kỹ, làm sao tìm lũ khốn kia báo thù."

Quân Lâm Thiên_ ông không phải người dễ bắt nạt như thế, đã dám phạm đến ông thì nên chuẩn bị cho tốt chờ ông báo thù.

_________________

Linh Thần Đại Lục.

Dư Thiên sốt ruột đi qua đi lại, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Đúng lúc này, một vài lão giả đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đi đến gần Dư Thiên.

"Dư Thiên, ông vội vã tìm bọn ta tới rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Người hỏi lời này là một lão giả mặc thanh y, nhìn mặt lão ta có vẻ mất kiên nhẫn, dường như có ý kiến về việc Dư Thiên quấy rầy bọn họ bế quan.

"Ta cũng hết cách mới phải tìm tới các người!" Dư Thiên cười khổ: "Các người còn nhớ Tuyệt Thiên không?"

Tuyệt Thiên?

Tên này nói ra như sét đánh ngang tai, làm ai cũng phải run lên, có vài người còn lộ vẻ hoảng sợ, mặt hơi hơi tái đi.

Đối với bọn họ mà nói, cái tên Tuyệt Thiên chính là một cơn ác mộng....

"Tự nhiên ông nhắc tới Tuyệt Thiên làm gì? Hắn đã chết từ lâu rồi mà." Một lão giả áo xám cắn chặt răng, nói. Hình như lão đang cố ép bản thân tin rằng Tuyệt Thiên thật sự đã chết.

Năm đó Tuyệt Thiên bị thương nặng như vậy, vốn không thể nào sống sót.

"Tuyệt Thiên đúng là đã chết, nhưng khoảng thời gian trước, ta đã gặp được chuyển thể của hắn...." Dư Thiên khẽ nhắm hai mắt, ông ta vốn không muốn nói cho đám người này biết, nhưng hiện tại, ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.