Edit: Sahara
Lúc này, tại thành tây, Nam Cung Vân Dật vừa mới chạy tới, liền thấy được nữ tử đang trò chuyện vui vẻ cùng Hồng Lăng. Nam Cung Vân Dật lập tức khựng người trợn tròn hai mắt, có phần không dám tin mà dụi mắt liên tục.
Đây.....
Hồng Loan?
Hắn không nhìn lầm, thật sự là Hồng Loan?
Trong nhất thời, Nam Cung Vân Dật cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhiều lần muốn tiến lên mà lại không có gan, nên cứ ngốc nghếch nhìn người con gái ấy từ xa.
Hình như Nam Cung Vân Dật đang sợ, nếu mình bước tới, Hồng Loan sẽ lập tức biến mất.
Dường như Hồng Loan cũng đã phát hiện ánh mắt của Nam Cung Vân Dật, nàng dời mắt nhìn về phía nam tử tuấn lãng đang đứng ở một góc kia, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế khẽ nở nụ cười.
"Nam Cung Vân Dật, đã lâu không gặp, sao huynh lại làm như không quen ta vậy?"
Giọng nói ấy quen thuộc quá, vẫn giống như trước kia, làm Nam Cung Vân Dật có cảm giác quay trở lại buổi đầu gặp gỡ.
Tâm trạng Nam Cung Vân Dật lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ trăm mối ngổn ngang để diễn tả.
Có kích động, có hưng phấn, cũng có một loại tình cảm khó miêu tả, tất cả đều tập trung nơi trái tim...
"Hồng Loan, nàng còn sống?"
Nàng còn sống?
Không phải mình đang mơ chứ?
Hồng Lăng cũng hồi thần lại, hỏi: "Loan Nhi, con có thể cho cha biết rốt cuộc chuyện này là sao không? Rõ ràng con đã chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892788/chuong-2130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.