Edit: Sahara
Lần thứ hai đến, trên đường đi, nàng tình cờ gặp Diệp Tà, rồi vì Tiểu Nhược Thủy và Diệp Quân bị người ta bắt nạt, nàng giúp bọn nhỏ trả thù.
Lần này là lần thứ ba nàng trở lại...
"Nếu ta nhớ không lầm, năm đó ta có phát hiện một cái hang động trong thành. Trong hang động ấy có một con linh thú rất mạnh, chính vì vậy ta không cách nào đi sâu vào trong được. Ta đành phải ra ngoài, sau đó không còn cơ hội quay lại." Vân Lạc Phong dừng bước, quay lại nhìn Vân Tiêu, nói: "Cả cái thành Vô Tận, chỉ có nơi đó là khả nghi."
Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong vào lòng, mặt đầy dịu dàng: "Bây giờ chúng ta vào đó xem thử."
"Được!"
Hai người lập tức đi đến hang động kia.
_________
Dưới lòng đất là một mảnh đen tuyền, phía trước bị bao phủ bởi sương mù màu đen. Vân Lạc Phong ngừng thở, nói: "Vân Tiêu, sương này có độc, chàng nhớ không được hít vào."
Thật ra không cần Vân Lạc Phong nhắc nhở, Vân Tiêu cũng có thể nhìn ra được sương này không bình thường.
Nhưng dù có nhìn ra, hắn cũng không nói Vân Lạc Phong biết hắn có nhìn ra được, mà chỉ chậm rãi gật đầu: "Ta nhớ rồi!"
Hai người không nói thêm gì nữa, cùng tiến vào sương đen.
Không mất bao nhiêu thời gian thì hai người đã đi xuyên qua hết màng sương, một bãi đất đầy xương trắng đập vào mắt họ.
Bên dưới mỗi bộ xương đều có bảo vật, mà số bảo vật ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892769/chuong-2111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.