Edit: Sahara
"Ta biết rồi..."
Vân Lạc Phong gật đầu: "Vậy ta không làm phiền ngài nữa."
"Vân cô nương, thực lực Long Nham, cô nương cũng đã được chứng kiến, ta có thể phái hắn đi giúp cô." Tộc trưởng tưởng Vân Lạc Phong tức giận nên mới nói không phiền đến ông: "Ta dám cam đoan, ngoại trừ Thống Ngự Giả, trên đại lục này không ai là đối thủ của Long Nham."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong mỉm cười: "Không cần đâu, ta có thể ứng phó được!"
Nàng không muốn nợ ân tình tộc Tổ Long.
Nếu không còn cách nào, nàng sẽ nhờ tộc Tổ Long giúp đỡ, nhưng nếu bản thân có thể nắm chắc, vậy nàng sẽ tự mình giải quyết.
"Nếu vậy ta cũng không miễn cưỡng cô nương, nếu cô nương có điều gì cần, có thể nói với tộc Tổ Long bất cứ lúc nào, tộc Tổ Long chúng ta nhất định nghĩa bất từ nan!"
Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, nàng nhìn sang Vân Tiêu.
Sau khi nhìn thấy vẻ uất ức trong mắt Vân Tiêu, tâm trạng xúc động của nàng dần dần ổn định lại, bất đắc dĩ nói: "Vân Tiêu, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chàng cũng không được lấy mạng mình ra cược."
"Lúc ấy ta không nghĩ được nhiều như vậy, ta chỉ muốn nàng được sống!"
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm: "Nếu chàng dám chết, ta cũng dám tới Minh Giới kéo chàng về!"
"Phong Nhi!" Vân Tiêu nắm tay Vân Lạc Phong, chan chứa thâm tình nói: "Ta sai rồi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892768/chuong-2110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.