Edit: Sahara
Suy cho cùng, trước khi kẻ chống lưng cho Kỳ Tô đổ, hoàng đế chưa trọng bệnh, thì công chúa vô cùng được yêu thương.
Nếu tứ công chúa đi cáo trạng, thì phủ thái phó coi như xong.
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, liếc nhìn Tiêu Khả đang được Tiêu Siêu đỡ dậy.
Lúc này, sắc mặt Tiêu Khả trắng bệch, làm người ta dễ sinh lòng che chở. Đám đông chung quanh có không ít người đồng tình, buông lời mắng chửi Kỳ Tô, còn khinh thường nhìn Vân Lạc Phong.
"Ngươi nói ả ta là sư phụ Kỳ Linh? Nực cười! Kỳ Linh là phế vật, bái sư để làm gì? Muốn tìm cớ cũng nên tìm cái cớ nào nghe được một chút. Ả ta rõ ràng là một tiện nhân thông đồng với ngươi."
Tiêu Siêu thấy muội muội mình bị ức hiếp, đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, cho nên hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, đáy mắt toàn là khinh miệt.
"Đám người xấu các ngươi, không được ức hiếp sư phụ ta!"
Vốn dĩ, sau khi nhìn thấy huynh muội Tiêu gia, Kỳ Linh rất sợ, luôn trốn trong lòng Vân Lạc Phong, nhưng khi nghe thấy người sư phụ mà cô bé kính trọng nhất bị người ta buông lời nhục mạ, thì Kỳ Linh hoàn toàn phẫn nộ, lập tức thoát khỏi lòng ngực Vân Lạc Phong, giương nanh múa vuốt nhào về phía Tiêu Siêu.
Tiêu Siêu lại không có bất kỳ hành động gì, không phải hắn cảm thấy động thủ với một tiểu nha đầu giữa chốn đông người là rất mất mặt, mà là hắn không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892497/chuong-1839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.