Edit: Sahara
"Tại sao Vân cô nương lại không cần Thi Vũ?"
Kỳ Tô liếc nhìn Thi Vũ, hắn để Thi Vũ thần phục Vân Lạc Phong, là vì muốn hạ nhuệ khí của Thi Vũ, để nàng ta biết được không phải người nào nàng ta cũng có thể đắc tội nổi.
"Thực lực quá kém, không cần!"
Vân Lạc Phong rất thành thật, mà câu trả lời có sao nói vậy này càng khiến sắc mặt Thi Vũ tái hơn.
Nàng không nhận Thi Vũ, không phải bởi vì thái độ trước kia của Thi Vũ đối với nàng, mà là chướng mắt thực lực đối phương quá thấp.
Kỳ Tô tức khắc nghẹn họng.
Cũng phải, Vân Lạc Phong có thể tạo ra con rối cảnh giới Thần Linh Giả, thì sao có thể nhìn trúng Thi Vũ? Cho nên Vân Lạc Phong cự tuyệt cũng là lẽ thường.
"Nếu đã như vậy, thì phạt Thi Vũ đến hậu viện quét dọn."
Dù sao hắn cũng không tính lưu Thi Vũ lại bên người, không đuổi nàng ta đi là vì nể mặt sư phụ.
Đương nhiên, nếu nàng ta muốn đi, hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Sắc mặt Thi Vũ khó coi, cúi đầu quỳ dưới đất, so với bị đuổi, nàng ta thà đến hậu viện quét dọn.
Nếu không, lỡ như Nguyệt Thanh đại nhân còn sống, tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.
Đúng vậy, Thi Vũ đối với Vân Nguyệt Thanh có một loại sợ hãi xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Còn nhớ vào ba năm trước, nàng ta bị một đám người truy sát, Vân Nguyệt Thanh mặc một thân bạch y trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892483/chuong-1825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.