Edit: Sahara
Kỳ Linh còn chưa kịp phản ứng, thì đã rơi vào vòng tay ấm áp.
"Muội về rồi! Muội rốt cuộc cũng về rồi!" Giọng Kỳ Tô còn có chút run rẩy.
Ba tháng qua, lòng hắn luôn lo lắng không yên, sợ là những người khác cũng lo lắng như hắn.
Hắn rất sợ, sợ Vân Lạc Phong và Kỳ Linh cũng sẽ giống sư phụ, đi rồi sẽ không về nữa.
Nỗi đau mất đi người thân đó, hắn không muốn nếm trải lần thứ hai!
"Ca ca, xin lỗi, muội tu luyện quên mất thời gian, đã về trễ."
Kỳ Linh cảm nhận được lo lắng của Kỳ Tô, chợt le lưỡi, tinh nghịch nói.
"Tu luyện? Muội....." Kỳ Tô buông tiểu muội muội nhà mình ra, kinh ngạc đánh giá cô bé một phen: "Muội có thể tu luyện rồi?"
Dưới cái nhìn của Kỳ Tô, Kỳ Linh chậm rãi gật đầu.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, môi Kỳ Tô run run, kích động đến mức không kiềm được nước mắt.
"Thật tốt quá! Cuối cùng muội cũng có thể tu luyện được rồi! Tốt quá!...." Kỳ Tô lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, đa tạ người! Nếu không nhờ người, còn chưa biết đến năm tháng nào Tiểu Linh mới có thể tu luyện...."
Vân Lạc Phong cười khẽ: "Thật ra, thiên phú Kỳ Linh không tệ, cũng có một trái tim kiên cường, vì thế, nếu ngươi giao Kỳ Linh cho ta, ta có thể làm con bé trưởng thành với tốc độ nhanh nhất."
Kỳ Tô mừng rỡ, vội kêu lớn: "Tiểu Linh, còn không mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892482/chuong-1824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.