Edit: Quỳnh Lê.
Nàng biết, trong mảnh không gian này khẳng định có rất nhiều nguy hiểm, nhưng bất kể như thế nào, nàng đều sẽ an toàn trở về!
Vân Tiêu nhẹ nhàng cầm tay Vân Lạc Phong, giống như đang nói hết thảy có ta.
Xôn xao!
Trong lúc các trưởng lão niệm thần chú bỗng một tia sáng trắng sinh ra từ trong mảnh không gian, nháy mắt bao phủ hai người, tức khắc Vân Lạc Phong mất đi cảm giác……
Trong sự hoảng hốt, nàng tựa như rơi từ trên tầng mây xuống, cảm giác như thân thể không có trọng lượng.
Cũng may cảm giác này cũng nhanh biến mất, trước mặt nàng là một mảnh mơ hồ, sau đó nàng chậm rãi mở hai mắt.
Ánh mặt trời từ trên không trung chiếu vào người làm nàng cảm thấy chói mắt.
Nàng nằm bên trong cỏ, mở to đôi mắt chăm chú nhìn không trung xanh thẳm.
Cái này…… Thật là xanh.
Giống như một tầng vải vẽ tranh sơn dầu, giống như một bức họa trên không trung.
Bất kể là đời trước hay kiếp này, Vân Lạc Phong đều chưa từng gặp qua một không trung như thế……
Đặc biệt, linh khí ở nơi này nồng đậm, nó xâm nhập xuyên thấu qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể của nàng làm nàng vô cùng thoải mái.
“Vân Tiêu đâu?”
Vân Lạc Phong vội vàng từ trên cỏ đứng lên, nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện chỉ có một mình nàng.
Không có bóng dáng những người khác.
Càng không có nam nhân của nàng……
“Trước đó, Vân Tiêu và mình luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892440/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.