Edit: Sahara
Thân mình Tần Tuyết xụi lơ, cả những người có tham dự vào việc này cũng vậy, trên mặt ai cũng là vẻ tuyệt vọng.
Sắc mặt thanh y trưởng lão có chút tái nhợt, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, hỏi: “Vân cô nương, những người này tốt xấu cũng là người Thánh Nữ Tộc chúng ta, không biết…… cô có thể nể mặt ta, cho bọn họ được chết một cách thống khoái không?”
Nếu thanh y trưởng lão bảo Vân Lạc Phong tha cho những người này, nàng sẽ không thèm suy nghĩ mà cự tuyệt.
Thế nhưng……
Yêu cầu bà ta đưa ra là để cho bọn họ được chết một cách thống khoái.
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: “Ta có thể để bọn họ được chết thống khoái, nhưng không phải là do nể mặt của bà.”
Sắc mặt thanh y trưởng lão cứng đờ, thở dài thật mạnh.
Đúng vậy! Vừa rồi bọn họ còn muốn xuống tay với Vân Lạc Phong, việc gì nàng phải nể mặt bọn họ?
“Nhưng……” Vân Lạc Phong giương mắt nhìn về phía thanh y trưởng lão: “Ta sẽ nể tình mẫu thân của tiểu Bạch mà để cho bọn họ bớt đau đớn một chút.”
Mặc kệ như thế nào, mục đích của thanh y trưởng lão đã đạt thành, bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ.”
Lâm Nhược Bạch tra tấn đủ rồi, nàng liếc nhìn Tô Tuấn đang nửa sống nửa chết đầy khinh thường một cái, rồi xoay người đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, tiếp đó thì ôm lấy cánh tay sư phụ mình, đôi mắt to tròn như tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892346/chuong-1688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.