Edit: Sahara
"Tiểu Hắc, trước đó ta có gặp Cơ Cửu Thiên, còn có truyền nhân của Tuyệt Thiên..."
Thiếu niên nhấp nhấp môi: "Theo lý mà nói, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ta hẳn là nên quên đi Tuyệt Thiên mới phải, nhưng mà hắn vẫn cứ ở trong đầu ta như cũ, không cách nào biến mất."
Linh hồn của cự long vẫn giẫy giụa như cũ, khẽ phát ra tiếng gầm, trong mắt của nó tràn ngập thống khổ, biểu tình cực kỳ uể oải.
"Ngươi biết không, ta không hận Tuyệt Thiên cự tuyệt ta, cũng không hận hắn khiến ta trở nên khó coi, năm đó, nếu như ta đã quyết định đi tìm hắn để vạch trần âm mưu của những người kia, thì đã đủ để chứng minh, trong lòng ta không hề hận hắn."
"Vậy mà tên hỗn đản kia lại đem ta nhốt ở nơi này suốt ngàn năm."
(*hỗn đản: trứng thúi, một từ chửi của người TQ.)
"Ở cái địa phương này, ta bất lão bất tử, bất sinh bất diệt! Một mình cô độc suốt ngàn năm! À phải, vẫn còn có ngươi ở cùng ta, xem như tên gia hỏa kia có lương tâm, để ngươi ở cùng với ta tại nơi này, hơn nữa, hắn vì không muốn để cho ngươi hồn phi phách tán mà bảo tồn linh hồn ngươi bên trong thi cốt. Thế cho nên ngươi mới có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này...."
(*bất lão bất tử, bất sinh bất diệt: không già không chết, không sống không biết mất.)
"Nhưng mà, ta là con người, ngươi có lưu lại cùng ta thì sao chứ? Ta thoát ly nhân thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892093/chuong-1435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.