Edit: Sahara
Hồ Lâm cảm thấy bản thân mình oan ức quá mà, hắn chẳng qua chỉ là một Tôn Linh Giả, thực lực của hắn so với Vân Lạc Phong chênh lệch lớn như vậy, thế mà Vân Lạc Phong lại cố tình tìm hắn.
Hắn có thể không ủy khuất sao?
Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Ở chỗ này, ta chỉ nghe được xếp hạng của mỗi mình ngươi, ngoài ra thì không còn biết được xếp hạng của ai khác nữa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta đi khiêu chiến với hạng năm mươi ở bên cạnh ngươi à?"
Hồ Lâm ngay tức khắc liền im bặt, trong lúc nhất thời, hắn không còn biết nên nói cái gì nữa.
Đây là do hắn xứng đáng bị xui xẻo sao?
Không phải chỉ là luyên thuyên với người ta vài câu thôi à? Tại sao lại có thể gặp phải chuyện thế này được chứ?
"Hồ huynh!"
Nghe thấy câu này của Vân Lạc Phong, toàn thân Lâm Hùng run rẩy không thôi, hắn cười gượng một tiếng: "Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì với ta đâu nhé, ai bảo thứ hạng của huynh xếp trước ta làm gì, cô nương này không đi tìm huynh, chẳng lẽ lại tìm ta? Ta chỉ là một Tôn Linh Giả sơ giai mà thôi!"
Hồ Lâm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hùng một cái, rồi đứng dậy khỏi mặt đất, hừ một tiếng: "Xem như là ta xui xẻo!"
Nhớ đến bộ dáng xuất khẩu cuồng ngôn của mình vừa rồi, Hồ Lâm quả thật hận không thể tìm một cái khe nứt mà chui vào.
"Nhường đường một chút, xin nhường đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891887/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.