Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

"Năm ngày? Chỉ năm ngày thì làm sao thực hiện được chứ? Những học sinh xếp hạng ở bảng chữ Địa đều có thực lực là Tôn Linh Giả, ngay cả người xếp hạng cuối cùng cũng là Tôn Linh Giả sơ giai! Tất cả đều mạnh hơn lão sư Vương Dịch Chi. Thật không biết Vân Lạc Phong kia lấy đâu ra tự tin mà dám đến nơi này?"

"Nếu ta mà là Vân Lạc Phong, thì đã sớm thu dọn hành trang biến khỏi học viện, còn hơn là ở lại đây để bị mất mặt xấu hổ."

Nhìn Vân Lạc Phong từ từ đi về phía lôi đài, mọi người lại càng lớn tiếng bàn tán sôi nổi hơn, đáy mắt của bọn họ đều chứa đầy trào phúng và châm chọc.

Thời khắc này, ở xung quanh lôi đài, có hai gã nam tử đang không ngừng thổi phồng lẫn nhau, cho nên không hề phát hiện ra Vân Lạc Phong đang đi về phía bọn họ.

"Hồ huynh, chúc mừng huynh! Huynh rốt cuộc cũng thành công thăng lên hạng hai mươi bảng chữ Địa. Không giống như ta, cứ mãi nằm yên ở vị trí năm mươi."

"Nào có, nào có! Chẳng qua là do ta may mắn mà thôi! Lâm huynh, huynh so với ta còn trẻ tuổi hơn nhiều, đợi thêm vài năm nữa, thanh tựu của huynh nhất định còn siêu việt hơn cả ta!"

Người được gọi là Lâm huynh kia vừa định tiếp tục thổi phồng trở lại, thì đột nhiên phát hiện tầm mắt của mình bị chắn mất rồi.

Hắn ngây người ra, sau đó ngẩng đầu lên, liền trông thấy ngay một người nữ tử mặc bạch y đang đứng chắn trước mặt hai người bọn họ.

"Hạng hai mươi bảng chữ Địa?" Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, khóe môi gợi lên một nụ cười như cười như không: "Ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

Thanh âm tà khí của Vân Lạc Phong rơi vào trong tai đám người ở đây, làm tất cả bọn họ đều bất ngờ, cứ ngây ra như phỏng.

Cái gì thế kia?

Cô ta thật sự muốn khiêu chiến học sinh bảng chữ Địa?

Nhưng tại sao cô ta không chọn khiêu chiến với Lâm Hùng xếp hạng năm mươi kia, mà lại đòi khiêu chiến với Hồ Lâm xếp hạng hai mươi chứ?

"Ngươi.... Ngươi muốn khiêu chiến với ta?" Hồ Lâm chỉ vào mặt mình, thần sắc ngạc nhiên không dám tin: "Cô nương, khi ta chiến đấu thì hoàn toàn không biết chừng mực, không cẩn thận một chút có thể sẽ làm đối thủ của mình đứt chân gãy tay, ta thấy tay chân của cô mềm yếu như vậy, cô thật sự muốn khiêu chiến với ta sao?"

Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày: "Đúng vậy! Ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

Sau khi có được đáp án chắc chắn của Vân Lạc Phong, Hồ Lâm liền nhịn không được mà cười phá lên.

"Nếu như cô đã nhất quyết muốn khiêu chiến với ta, vậy ta sẽ cho cô được toại nguyện. Nào, chúng ta lên lôi đài đánh một trận."

Hồ Lâm đã đột phá đến Tôn Linh Giả cao giai, cho nên hắn ta rất có lòng tin, Vân Lạc Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hồ Lâm và Vân Lạc Phong cùng nhau lên lôi đài.

"Ta nhường cho cô ba chiêu!"

Hồ Lâm nhìn Vân Lạc Phong đầy xem thường mà giơ tới trước ba ngón tay. Sắc mặt và giọng điệu khi nói cũng đầy trào phúng.

Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm ra vẻ khách khí làm gì. Thân mình cô chợt lóe lên một cái, thì cả người đã xuất hiện ngay trước mắt Hồ Lâm.

Sắc mặt Hồ Lâm đột nhiên biến đổi, mồ hôi lạnh tuôn ra từng giọt lớn trên trán, hắn vội vàng giơ tay lên, nghênh chiến cùng Vân Lạc Phong.

Uỳnh!

Sau một tiếng vang lớn, cả người Hồ Lâm chợt bay ra ngoài, té xuống lôi đài.

Im lặng.....

Toàn bộ Luận Võ Trường tĩnh lặng như chết!

Đám người đang kêu gào cũng bị hành động này của Vân Lạc Phong dọa cho ngây ngốc tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bạch y nữ tử đang đứng chắp tay sau lưng trên lôi đài.

"Khụ khụ!" Hồ Lâm ho khan hai tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, hắn mang vẻ mặt rất khó coi mà nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi là.... Thánh Linh Giả?"

Ba chữ Thánh Linh Giả này vừa rơi xuống, liền nhấc lên một trận sóng gió nhỏ ở đám đông bên dưới.

Mặc dù Thánh Linh Giả có mặt ở khắp nơi tại Thất Châu Đại Lục này, nhưng người còn trẻ như vậy mà đã đột phá đến Thánh Linh Giả, thì quả thật là đủ tư cách làm người ta khiếp sợ.

"Phải!"

Đối với nghi vấn của Hồ Lâm, Vân Lạc Phong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng đáp.

Vốn dĩ, lúc đầu cô không muốn để lộ thực lực của mình, sợ bản thân sẽ biên thành cái đích cho người ta nhắm đến.

Nhưng hiện giờ thì cô đã suy nghĩ lại rồi....

Càng che giấu thì càng bị người khinh, nếu vậy, việc gì cô phải tiếp tục che giấu thực lực của mình chứ?

"Mẹ kiếp!" Hồ Lâm chửi ầm lên: "Một người Thánh Linh Giả như ngươi, lại đi khiêu chiến một Tôn Linh Giả như ta, rốt cuộc ngươi còn cần đến mặt mũi không hả? Bảng chữ Địa nhiều người như vậy, tại sao ngươi không đi mà khiêu chiến người khác, mà lại nhằm vào ta chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.