Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

"Hư Vô trưởng lão, trước kia ông đã chiếm một thiên tài cho mình rồi, không bằng thiên tài lần này nhường lại cho ta đi, vị cô nương kia đi theo ta nhất định sẽ càng trưởng thành nhanh hơn!"

"Một người y sư như ông ở đây nói lời ngu ngốc gì thế hả? Thiên tài kia cũng chẳng phải là y sư, theo ông làm cái gì? Ông vẫn là nên đi tìm một y sư mà thu làm đồ đệ đi!"

"Ai nói y sư thì không được thu thiên tài không phải là y sư làm đồ đệ hả? Nói tóm lại vị thiên tài này ta cũng muốn chắc rồi, dù thế nào ta cũng không buông tay!"

Chúng trưởng lão tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, không có một người nào chịu nhường người nào.

Lão giả báo tin lại lần nữa lau mồ hôi lạnh, cẩn thận mà nói: "Các vị trưởng lão, không phải lúc trước mọi người đã nói, lần sau mà xuất hiện thiên tài nào nữa thì sẽ nhường cho Phi Phàm trưởng lão hay sao?"

Trong mấy ngày báo danh lần trước và lần này, Phi Phàm trưởng lão trùng hợp không có ở trong học viện, cho nên, mấy vị trưởng lão của học viện sớm đã thương lượng với nhau, nếu như lần sau mà có một thiên tài thiên phú trác tuyệt nào xuất hiện, thì sẽ nhường cho Phi Phàm trưởng lão thu làm đồ đệ.

Ai biết đến cuối cùng, mấy người bọn họ lại tranh giành với nhau thế này đây....

Trong toàn bộ trưởng lão thất, theo lời nói của lão giả báo tin vừa dứt mà cũng trở nên yên tĩnh dị thường.

Tất cả ánh mắt của các vị trưởng lão đều tập trung lên người lão giả báo tin, trong ánh mắt kia chứa đầy sự phẫn nộ và hung ác.

Lão giả báo tin bỗng thấy lạnh sống lưng mà rùng mình một cái, ông theo bản năng mà lui về sau hai bước, rất sợ mấy vị trưởng lão trước mặt trong lúc kích động mà làm ra hành vi giết người diệt khẩu.

"Nhớ kỹ, khi Phi Phàm trở về, ngươi không được nói bất cứ điều gì với ông ta!" Hư Không trưởng lão trừng mắt nhìn lão giả báo tin, cảnh cáo mà nói: "Nếu để ta biết ngươi dám hó hé một chữ nào, vậy ngươi chắc chắn là xong đời rồi!"

"Đúng vậy! Ngươi tuyệt đối không được nói cho Phi Phàm biết! Hôm nay chúng ta vẫn là nên thương lượng xem vị thiên tài kia sẽ thuộc về ai, còn về Phi Phàm.... Đợi khi nào xuất hiện thêm một thiên tài nữa thì chúng ta sẽ nhường cho ông ta!"

Chúng trưởng lão sôi nổi gật đầu phụ họa.

Thiếu một người thì bọn họ bớt đi một đối thủ cạnh tranh, nhìn thế nào thì cũng tốt hơn là nhiều người như vậy cùng tranh giành một thiên tài.

"Ta đề nghị, đến lúc đó cứ để cho vị cô nương thiên tài kia tự mình lựa chọn, cô ấy thích ai thì người đó làm sư phụ của cô ấy!"

Một vị trưởng lão mặc hồng y bỗng lên tiếng đề nghị.

Những người khác nghe xong cũng gật đầu tán thành: "Đây xác thực cũng là một ý kiến không tệ! Chúng ta ở đây tranh giành mãi cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng cứ để cho cô nương kia tự mình lựa chọn."

Nói là nói vậy, nhưng chúng trưởng lão ai nấy cũng đều tự tin tràn trề đối với chính mình, ai cũng có lòng tin rằng mình nhất định sẽ chiếm được tâm của Vân Lạc Phong.

_____

Đêm.

Vân Lạc Phong đẩy cửa phòng ra, bước vào, cô vừa định cởi áo tháo thắt lưng, thì từ bên ngoài bỗng vang lên từng tiếng gõ cửa.

"Vào đi!" Vân Lạc Phong cầm lấy áo khoác ngoài khoác vào, trong đôi mắt đen chợt lóe lên từng tia sáng.

Cửa phòng bị đẩy mở ra, một vị lão giả với khuôn mặt hiền từ bước vào, thần sắc trên mặt ông có một chút xấu hổ, sau khi ho khan vài tiếng thì lão giả mới bắt đầu nói: "Vân cô nương, muộn như vậy mà còn quấy rầy cô thật sự là ngại quá, ta xin tự giới thiệu, ta là Hư Không trưởng lão của học viện Tây Châu."

"Có chuyện gì?" Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.

Thần sắc của Hư Không trưởng lão càng thêm xấu hổ, ông vội vàng lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.

"Đây là lễ vật ta tặng cho cô nương!"

Trong học viện Tây Châu, người tặng lễ vật cho các vị trưởng lão nhiều vô số kể, tuy nhiên, người được trưởng lão của học viện tự mình đến tặng lễ vật thì lại chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong.

"Vô sự bất năng tam bảo điện*! Nói đi, ông có chuyện gì?"

(*vô sự bất năng tam bảo điện: không có việc gì thì sẽ không lên điện tam bảo, ý nghĩa chính là không có việc gì thì sẽ không đi lạy phật. Bạn nào không biết tam bảo là gì thì mời lên Google seach nhé, do ý nghĩa từ này liên quan đến phật học, diễn giải rất dài và khó nên Sa không chú thích cặn kẽ được!)

Vân Lạc Phong liếc nhìn chiếc hộp trước mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt lại ngay, như cười như không mà hỏi Hư Không trưởng lão.

Hư Không trưởng lão cười hề hề hai tiếng: "Vân cô nương, chuyện là thế này, lão phu nhìn trúng thiên phú của cô, có ý muốn thu cô làm đồ đệ."

"Chuyện này...." Vân Lạc Phong khẽ cau mày: "E là ta cần phải suy nghĩ một chút!"

Vân Lạc Phong không có trực tiếp từ chối, ngược lại trả lời rằng cần phải suy nghĩ, điều này làm cho nội tâm Hư Không trưởng lão cũng được thả lỏng phần nào.

Chỉ cần tiểu cô nương này chịu suy nghĩ, thì đã đủ chứng minh ông vẫn còn cơ hội.

"Lễ vật ta để lại đây, chỉ cần cô nương muốn bái ta làm thầy, thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.