Edit: Sahara
Linh lực này nhiều đến nỗi có thể so sánh cùng đại dương mênh mông.
"Thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài!" lão giả đột nhiên suy nghĩ ra cái gì đó, liền bất ngờ kêu lên đầy kinh hỉ.
Một người có thể có được nhiều linh lực như thế, không phải thiên tài thì là gì đây?
Cho dù hiện tại cô nương này còn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, thì chắc chắn sẽ trở thành một tuyệt thế thiên tài hiếm có.
Không được, ông cần phải đem chuyện này báo ngay cho viện trưởng mới được.
"Ngươi thông qua, mặt khác, báo danh ngày hôm nay kết thúc tại đây, mời mọi người ngày mai quay lại!"
Sau khi lão giả bỏ lại những lời này, liền vội vã rời đi.
Giọng nói của Vân Lạc Phong một lần nữa vang lên, làm cho lão giả còn chưa đi được mấy bước thì đã phải dừng lại.
"Muội muội của ta cũng muốn báo danh, không biết muội ấy có thể cùng ta tiến vào học viện hay không?"
"Có thể!" lão giả không cần suy nghĩ đã lập tức gật đầu: "Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề! Hiện tại ta có việc phải đi ngay, chờ đến ngày khai giảng, ngươi có thể đến tìm ta."
Vừa dứt lời, lão giả liền xoay người rời đi ngay lập tức, nhìn bóng dáng của ông đúng là rất vội vã, chỉ nháy mắt thôi thì thân ảnh của lão giả đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Vân Lạc Phong nhìn đá khảo nghiệm bị bỏ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891835/chuong-1177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.