Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Nhìn bộ dạng bị đả kích rất nặng của Diệp Cảnh Huyền, Diệp gia chủ cười chua xót.

Năm đó, thời điểm mà phụ thân Diệp gia chủ đem chuyện này nói lại cho ông biết, ông không phải cũng có bộ dạng thế này sao? Đáng tiếc, tổ huấn không thể làm trái, ông cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này mà thôi!

"Phụ thân, con hiểu rồi!" Diệp Cảnh Huyền phục hồi tinh thần lại, nói: "Con sẽ phái người đi tìm con hồ ly kia về!"

Diệp gia chủ lúc này mới hài lòng mà gật đầu: "lần này ta bế quan không thể đột phá, qua mấy ngày nữa lại phải tiếp tục bế quan! Huyền nhi, tuy rằng con và Thần nhi không phải là cùng một mẹ sinh, nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ, ta hy vọng hai người các con có thể tương thân tương ái, có biết không?"

Thần sắc Diệp Cảnh Huyền tức thì liền biến đổi, liền cười lấy lòng: "phụ thân, người yên tâm, con trước giờ vẫn luôn tôn kính đại ca, làm sao có thể nổi lên mâu thuẫn với huynh ấy chứ? Con là người mà dù chỉ có một miếng điểm tâm cũng sẽ nhường cho huynh trưởng của mình, nếu có thể, thì vị trí thiếu chủ này con cũng muốn nhường cho huynh ấy! Đáng tiếc, đại ca lại không có con, cho nên trưởng lão trong tộc ai nấy cũng đều không đồng ý với quyết định này của con!"

Cái lão bất tử này, xem ra là đã đoán được hành vi của Diệp Cảnh Huyền ông trong thời gian vừa qua, cho nên mới cố ý cảnh cáo mình một câu đây mà!

Nhưng không còn cách nào khác, vì để có thể trở thành người nắm quyền cao nhất trong Diệp gia, ông cần phải lấy lòng cái lão bất tử này.

Diệp gia chủ nhìn vào mắt Diệp Cảnh Huyền: "con nếu thật sự nghĩ được như vậy thì ta cũng yên tâm! Đợi sau khi ta chọn được ngày lành tháng tốt làm lễ đính hôn cho Mộng Dao công chúa và Vấn nhi rồi thì ta sẽ tiếp tục bế quan. Lần này không đột phá, ta tuyệt đối không xuất quan!"

"Dạ, phụ thân!"

Diệp Cảnh Huyền cúi đầu, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh lẽo.

Chỉ cần lão già này bế quan, thì Diệp gia một lần nữa sẽ là thiên hạ của ông ta.

Tuy rằng tất cả trưởng lão không phải người nào cũng có cùng tiếng nói với ông ta, nhưng không sao cả, dùng sao kết quả cuối cùng của mọi chuyện vẫn là do ông ta định đoạt.

_____

Diệp thành.

Trong Diệp trạch.

Quân Phượng Linh sau khi căn dặn một ít chuyện đơn giản xuống dưới, liền sai người thu dọn hành trang.

Rất nhanh, hạ nhân trong Diệp trạch đã thu dọn hành trang xong xuôi, thậm chí mấy con tuấn mã được nuôi dưỡng trong Diệp trạch cũng dắt tới.

Đương nhiên, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu cưỡi chung một con ngựa, phu thê Diệp Cảnh Thần cũng cưỡi chung một con, chỉ có Diệp Hi Mạch và Diệp Kỳ là đơn độc mỗi người một ngựa mà thôi.

Nhìn ai cũng có đôi có cặp, Diệp Hi Mạch bỗng thấy thương cảm cho bản thân của mình: "trước kia, mỗi ngày ta chỉ phải chứng kiến sự ân ái của nghĩa phụ nghĩa mẫu mà thôi, bây giờ lại có thêm đệ đệ và đệ muội. Xem ra cũng đã đến thời điểm ta phải suy tính chuyện chung thân đại sự của mình rồi!"

Đừng thấy bên cạnh Diệp Hi Mạch có không ít nữ nhân, kỳ thực, hắn cũng những nữ nhân kia chỉ có mối quan hệ bằng hữu mà thôi, trước giờ Diệp Hi Mạch chưa từng có ý sẽ tiến thêm một bước cùng bọn họ.

Trong mắt Diệp Hi Mạch, cuộc sống mà hắn muốn, chính là phu thê phải ân ai yêu thương lẫn nhau giống như nghĩa phụ nghĩa mẫu vậy. Cho nên, trước khi tìm được người mà hắn nguyện chung tình cả đời, thì hắn thà rằng độc thân một mình.

Ánh mắt Diệp Kỳ luôn si ngốc đuổi theo bóng lưng của Diệp Hi Mạch, sau khi nghe thấy lời nói kia của Diệp Hi Mạch, trong lòng bỗng thấy đắng chát làm sao, khuôn mặt cũng bất giác cúi thấp xuống.

Diệp Kỳ cũng tự biết, cả đời này đại ca cũng sẽ không chọn mình làm nữ nhân bên cạnh, cho nên, cô thật sự không biết là sau này phải làm thế nào để đối mặt với đại tẩu của mình.

Cũng may mấy năm nay đại ca vẫn chưa có ý niệm thành thân, cho nên cô chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà hiện tại, ngày ấy sợ là sẽ đến bất cứ lúc nào. Nghĩ đến đây, tim Diệp Kỳ như bị ai bóp mạnh lấy, bàn tay cầm roi ngựa cũng không tự chủ được mà càng siết chặt roi ngựa hơn.

"Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta nên xuất phát thôi!" Quân Phượng Linh ôm lấy eo Diệp Cảnh Thần, dựa đầu vào lưng ông, trên mặt là một mảnh kiên định: "lúc này, dù gặp phải hoàn cảnh thế nào, ta cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước!"

Bất luận là vì đứa con chưa ra đời của mình, hay là vì Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, Quân Phượng Linh bà cũng sẽ không để người khác dễ dàng tùy tiện ức hiếp nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.