Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Tuy nhiên, Diệp gia chủ còn chưa đi đến hậu sơn, liền phát hiện ra cổ khí thế quanh năm suốt tháng luôn quẩn quanh ở hậu sơn đã biến mất. Ngay tức thì, khuôn mặt của Diệp gia chủ biến sắc, đột ngột quay phắt lại tát một cái lên đầu Diệp Cảnh Huyền.

"Huyền nhi, ngươi cũng thật to gan! Lại dám lừa gạt cả ta? Đến giờ mà ngươi còn dám nói là không có kẻ nào tiến vào hậu sơn?"

Diệp Cảnh Huyền bị đánh đến phát ngốc, ngơ ngác nhìn Diệp gia chủ: "Phụ thân, con thật sự là không biết đã xảy ra chuyện gì! Hơn nữa, hậu sơn không phải là cấm địa hay sao? Làm sao có người dám cả gan đi vào chứ?"

Diệp gia chủ tức giận giơ tay cao lên lần nữa, nhưng lại thả xuống một cách bất đắc dĩ, trên khuôn mặt già nua của ông là một mảnh tức giận.

"Con có biết tại sao hậu sơn lại là cấm địa không?"

Hậu sơn Diệp gia, cũng chính là bí mật lớn nhất của Diệp gia, cho dù Diệp Cảnh Huyền hiện tại là thiếu chủ của Diệp gia cũng không được quyền biết.

"Hậu sơn sở dĩ trở thành cấm địa, là bởi vì ở hậu sơn có một người... Không! Không nên gọi đó là người! Theo như lời phụ thân của ta, cũng tức là gia gia của con nói cho ta biết, hậu sơn là nơi ở của một con hồ ly rất cường đại!"

Hồ ly?

Diệp Cảnh Huyền lại càng ngơ ngác hơn, Diệp gia có một con linh thú cường đại như vậy, tại sao ông ta lại không biết?

Diệp gia chủ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Con hồ ly kia chính là sư phụ của tổ tiên Diệp gia chúng ta! Hơn nữa, Diệp gia có để lại tổ huấn, phàm là con cháu của Diệp gia, tất cả đều phải lấy con hồ ly kia làm chủ, tuân theo mệnh lệnh của hồ ly! Ta chưa từng được gặp qua con hồ ly ấy, chỉ có thể cảm nhận được cổ hơi thở cường hãn ở hậu sơn mà thôi! Hiện tại hậu sơn gió êm sóng lặng như thế này, ngươi còn dám nói con hồ ly ấy vẫn còn ở đó sao?"

Diệp Cảnh Huyền sờ sờ gáy của mình: "Có phải do tự nó rời đi hay không?"

"Không! Hồ ly kia tuyệt đối sẽ không tùy tiện rời khỏi hậu sơn, nhất định là có người tới mang nó đi rồi!" Diệp gia chủ hận sắt không thể rèn thành thép mà nói: "Trước khi ta bế quan đã có dặn dò kỹ càng, bảo ngươi trông chừng hậu sơn cho tốt! Mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm cái gì hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không biết?"

Diệp Cảnh Huyền quả thật rất nghẹn khuất, người có thể cảm nhận được hơi thở cường hãn ở hậu sơn, nhưng ta thì đâu thể, huống chi, ta thật sự là có phát hiện ra có người nào mang con hồ ly kia đi đâu?

"Lập tức phái người đi tìm! Dù là lật ngược chân trời góc bể cũng phải tìm được hồ ly kia về!" Diệp gia chủ trầm mặt xuống, lạnh giọng phân phó.

Diệp Cảnh Huyền do dự một lúc lâu, hỏi: "Phụ thân, người chưa từng gặp qua con hồ ly kia, con làm sao mà tìm được nó đây?"

"Ta không quản được nhiều như vậy! Ngươi trông chừng bất lực, thì chuyện này do ngươi gánh vác lấy! Còn về con hồ ly kia, ta chỉ có thể cho ngươi một manh mối, đó là một con hồ ly cái, chỉ có tám đuôi!"

Hiển nhiên, hai điều này cũng là do tổ tiên lưu truyền lại, Diệp gia chủ cũng chỉ biết mỗi hai điều này mà thôi.

"Phụ thân, người cứ vậy mà bảo con đi tìm, có khác nào là mò kim đáy biển đâu?"

Diệp Cảnh Huyền thở dài, bất đắc dĩ nói.

Diệp gia chủ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Cảnh Huyền một cái: "Có hai manh mối này đã là nhiều rồi! Còn nữa, ngươi nhất định phải nhớ kỹ cho ta, sau khi tìm được hồ ly kia, tuyệt đối không được phép vô lễ với nó! Nhất định phải lấy lễ mà đãi! Nếu nó không muốn về, thì phái người đi theo bảo vệ an toàn cho nó!"

Diệp Cảnh Huyền thật sự là không hiểu nổi việc làm của phụ thân mình, trong mắt ông ta, một khi tìm được con hồ ly kia rồi thì cứ giăng bẫy bắt nó về không phải là được rồi sao?

Diệp gia chủ có lẽ cũng nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Diệp Cảnh Huyền, đành thở dài thêm một tiếng: "Huyền nhi, mục đích mà Diệp gia chúng ta tồn tại, chính là vì bảo vệ con hồ ly này, dùng một câu để miêu tả, thì Diệp gia chính là người hầu của hồ ly, con có từng nhìn thấy qua người hầu nào dám dùng vũ lực với chủ tử hay chưa?"

Diệp Cảnh Huyền ngạc nhiên đến chết trân tại chỗ, tin tức này quả thật là vượt quá nhận thức của ông ta rồi.

Diệp gia tồn tại bao nhiêu năm trời, chính là vì để bảo vệ một con linh thú? Diệp gia mà ông ta luôn lấy làm tự hào, lại chỉ là hạ nhân của một con linh thú mà thôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.