Không phải ngươi! Không phải ngươi! Không phải ngươi!
Hắn ôm đầu, bịt tai lại không dừng được gào lên cho đến khi cổ họng chảy máu.
“Không phải ngươi! Không phải ngươi! Ngươi không thể nào là…”
Hắn quỳ rạp xuống đất, thân thể lảo đảo, ôm đầu tức giận gào khóc, cuồng loạn gầm lên: “Không phải ngươi! Không phải ngươi! Không phải ngươi! Ngươi không phải là nàng! Không phải ngươi! Ta không biết ngươi là ai! Ta không biết nàng là ai! Ta không biết! Ta không biết!”
Đầu đau muốn nứt ra.
Nước mắt nóng bỏng.
Trái tim đau như bị thiêu đốt.
Hắn sợ hãi không ngừng rít gào phủ nhận, lại không đè nén được đau lòng, không cầm được nước mắt: “Không phải lỗi của ta! Không phải lỗi của ta! Không phải ta! Không phải ta! Ta không biết! Ta không biết gì hết!”
Đột nhiên trong không khí truyền đến giọng nói êm ái mà quyến rũ: ‘Đúng vậy, không phải lỗi của chàng…’
“Đúng, đúng! Không phải lỗi của ta, không phải ta! Ta không biết! Ta không nhớ!” Sợ hãi phải đối mặt với sai lầm, sợ hãi chân tướng tàn khốc, hắn liều mạng nghe theo những lời nói bao che kia.
‘Đúng vậy. Chàng không biết cô ta là ai, cô ta chỉ là người cản đường… Không có gì quan trọng…’
Giọng nói kia gần ngay bên tai, hấp dẫn, thì thầm.
Hắn lệ rơi đầy mặt thì thào tự nói, ôm đầu loạng choạng, mê muội tự thôi miên mình, “Chỉ là người cản đường…Chỉ là người cản đường mà thôi…. Không quan trọng…”
‘Quên đi, quên cô ta đi, quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/3092610/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.