Lại là cô gái kia. Trên người cô mang vòng bạctrừ tà, phía trên còn tết ngọc lưu ly bảy màu. Nó thật sự khôngthể tin được, cô lại nằm trên cỏ ngủ thiếp đi như vậy. Mặttrời bắt đầu chếch bóng, tuy nơi cô nằm vẫn còn ánh nắng nhưngbóng cây đã tới bên cạnh cô rồi.
Nó phải về, nhưng hôm nay vẫn còn sớm, đêm qua yến tiệc kéodài đến sáng sớm, các chủ nhân uống rượu, ầm ĩ đến tận buổi sáng, bây giờ bọn họ còn đang ngủ.
Trước đây, người tới luôn là một lão già, sau đó ông ta mang côtheo cùng, lúc đó cô còn nhỏ, cao chưa tới một nửa lão già kia.
Nhưng cô dần dần trưởng thành, có một ngày, lão già không tới nữa, thành ra chỉ có một mình cô tới đây.
Nó đoán chắc ông ta đã chết rồi.
Sinh mệnh loài người dù sao cũng cực kì ngắn ngủi.
Khi chỉ còn một mình cô, cô bắt đầu trồng hoa ở đây.
Cô là một cô gái kì lạ, tất cả thầy mo đều sợ ở lại nơi này,mỗi lần bỏ đồ xuống xong liền vội vã rời đi, chỉ có cô sẽnán lại. Giỏ xách của cô đã không còn ở dưới ánh mặt trời.Nó ngửi thấy mùi thức ăn, rất thơm.
Bởi vì mùi thơm ấy mà nước bọt không kìm được tiết ra, mấy ngày nay nó đã không được ăn gì rồi.
Nó cảnh giác nhìn cô gái đang ngủ kia.
Hô hấp của cô đều đều, vẻ mặt thanh thản, có vẻ còn chưa tỉnh dậy.
Nó nuốt nước miếng trong miệng, lại liếc nhìn giỏ trúc, trong mắt lóe lên ham muốn tham lam.
Loài người đều không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146036/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.