Dãy núi xanh mướt một màu. Sáng sớm, những giọtsương như lớp lụa mềm mại bao trùm lên ngọn núi Thương Sơn. Trời cònchưa tỏ, cô đã rời giường, mặc quần áo, xách giỏ trúc ra khỏithôn. Để tránh hơi ẩm, chướng khí và nước sông bất ngờ dângcao, người dân gần sông đều dựng khung nhà rất cao, giống như treo lơlửng giữa không trung.
Có người dựng nhà bằng trúc, có người giống cô dựng nhà bằnggỗ, nhưng tất cả các căn nhà đều có một đặc điểm chung đó là tầng một treo lơ lửng giữa không trung, tầng hai mới dành cho người ở.
Bởi vì còn sớm nên đa số mọi người còn đang say giấc.
Trong sương trắng mịt mù, một ông cụ ngồi trước cửa hiên hút thuốc.
Từ xa, cô gật đầu với ông.
Thấy cô, ông lão rũ mắt, khuôn miệng già nua khô quắt nhả ra một làn khói trắng.
Khói và sương mù nhanh chóng hòa lẫn với nhau trong không khí,làm khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông lão càng thêm mônglung mơ hồ. Cô rõ, ông ấy biết cô muốn đi đâu, mà đối với nơi cômuốn đi, ông ấy sợ. Thu hồi tầm mắt, cô tiếp tục đi về phíatrước, rời khỏi cái thôn nho nhỏ này, đi trên đường núi gậpghềnh. Đường này do người trong thôn đi lâu mà thành. Đường nhỏquanh co vắng vẻ, thông tới nơi sâu nhất của rừng rậm.
Ráng hồng cuối chân trời, đẹp đến nỗi làm cho người ta khôngmuốn chớp mắt, lúc cô đi trên con đường cạnh sườn núi, khôngnhịn được nghỉ chân.
Đứng ở chỗ này, cô có thể trông thấy thôn xóm dưới chân núi, có vài gian nhà đã lượn lờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146035/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.